Sau Khi Xuyên Vào Show Tình Yêu Bị Ảnh Đế Mê Hoặc Mỗi Ngày

Chương 4

Chỉ cần cậu không đi theo vết xe đổ của nguyên chủ mà xen vào chuyện tình của nam chính, chắc có thể sống sót đến cuối, đúng không?

Cậu không kìm được hỏi: [Hệ thống, nếu tôi an phận, liệu có sống được không?]

Hệ thống: [Không đâu, cậu đã lên giường với anh ta rồi mà. Nếu không tẩy trắng lại, khả năng lớn cậu vẫn sẽ bị gϊếŧ đó!]

Giang Dịch Trần đau lòng: [Xin hỏi, làm thế nào mà một cái miệng ấm 37 độ lại thốt ra những lời lạnh lẽo đến vậy?]

Hệ thống: [Không phải đâu, chúng tôi là hệ thống phục vụ nhân tính hóa, để nâng cao trải nghiệm, tôi còn thêm thắt cho cậu rồi đó!]

Giang Dịch Trần chắc nịch: [Cậu nói cũng như không nói vậy đó.]

Cậu không buồn để ý đến cái hệ thống kỳ cục nữa, đeo khẩu trang, đội mũ kín mít rồi lặng lẽ... trốn ra cửa sau.

Bây giờ, một đám người đang đứng trước cửa khách sạn đợi tóm cậu, ra ngoài lúc này khác nào tự tìm chết!

Tim đập liên hồi, Giang Dật Trần biết rằng mình không thể nán lại đây lâu hơn nữa.

Cậu nhanh chóng băng qua đám đông, cố gắng làm mình trông như một người qua đường bình thường. Khi cậu gần tới cửa sau, một fan tinh mắt dường như đã nhận ra cậu, tiếng hét sắp bật ra khỏi miệng.

Trong tình thế nguy cấp, một bóng người đột ngột từ đám đông lao ra, túm chặt lấy tay Giang Dật Trần, kéo cậu vào một góc khuất. Theo phản xạ, cậu định phản kháng, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cậu sững lại — đó chính là quản lý của mình, Lý Hiển.

Khuôn mặt Lý Hiển đầy căng thẳng, giọng anh ta hạ thấp:

“Đừng động đậy, để tôi lo.”

Anh ta nhanh chóng lấy ra một chiếc áo khoác bình thường từ túi, đưa cho Giang Dật Trần.

“Mặc vào nhanh, theo tôi.”

Giang Dật Trần nhanh chóng khoác áo vào, còn Lý Hiển cố tình lớn tiếng nói chuyện, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lợi dụng lúc mọi người bị phân tâm, họ nhanh chóng lẻn qua một ngã rẽ nhỏ.

Con hẻm yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng. Lý Hiển dẫn Giang Dật Trần tới một chiếc xe nhỏ không mấy nổi bật, nhanh chóng mở cửa.

“Lên xe mau, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”

Giang Dật Trần nhảy vào xe, Lý Hiển lập tức khởi động động cơ. Chiếc xe từ từ rời khỏi con hẻm, hoà vào dòng xe cộ tấp nập trên phố. Qua gương chiếu hậu, Giang Dật Trần thấy đám fan vẫn còn tụ tập ở cửa khách sạn, may mắn là cậu đã thoát được.

“Cảm ơn nhé, anh Lý.”

Giang Dật Trần thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chào hỏi người quản lý mà cậu chưa từng gặp mặt.

Lý Hiển thấy đã an toàn, lập tức trở lại với chế độ "niệm kinh":

“Cậu trèo lên giường ai không trèo, lại trèo giường của Tiêu Vân Khởi?

Cậu có cùng đẳng cấp với anh ta không mà đòi trèo?

Người ta là ảnh đế Kim Mã, còn cậu là nghệ sĩ tuyến 18, tự tìm chết à?

Cậu rảnh thì nhìn gương soi lại mình đi, không có gương thì chí ít cũng có nướ© ŧıểυ mà soi chứ?”



Khi tới công ty, Giang Dật Trần mắt mờ môi trắng, gần như sắp lên gặp Diêm Vương. Cuối cùng cậu đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại sợ vòng kim cô đến thế. Cái kiểu niệm chú này đúng là lấy mạng người!

Ngồi bệt trong xe, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Liệu mình có thể từ chức không?"

Hệ thống ngay lập tức đọc được suy nghĩ của cậu: [Đừng nghĩ nữa, không làm theo kịch bản sẽ bị điện giật đó.]

Giang Dật Trần lập tức ngồi thẳng dậy: [Nếu cậu nói thế, thì chúng ta không thể không nghe theo rồi.]

Cậu nghiêm chỉnh đi theo sau Lý Hiển, cả hai tiến lên lầu.

Dọc hành lang, nhân viên công ty ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt soi mói, thậm chí có người còn thì thầm ngay trước mặt cậu. Quả nhiên, lúc con người không thể giữ bình tĩnh, là lúc dễ vỡ nhất.

Lần đầu tiên trong đời cậu bị quá nhiều người dòm ngó đến vậy. Có vẻ ước mơ từ nhỏ của cậu đã thành hiện thực – cậu thực sự trở thành tâm điểm, dù là “tâm điểm” lộn xộn.

Sau một loạt những ánh mắt nhiệt tình và không ngừng soi mói, cuối cùng cậu cũng đến trước cửa phòng tổng giám đốc.

Đang chờ đợi cậu chính là ông chủ lớn của mình — cũng là "trợ thủ trung thành" của nhân vật chính trong tương lai.

Thôi, cái số này đúng là không dễ sống.