Sau Khi Xuyên Vào Show Tình Yêu Bị Ảnh Đế Mê Hoặc Mỗi Ngày

Chương 3: Vừa mới tới đã bị cả mạng xã hội chửi bới?

Hệ thống: [Ký chủ, tôi biết cậu rất sốt ruột, nhưng đừng vội. Xem chừng hắn không có ý định gϊếŧ cậu đâu, tình hình có khi chưa tệ đến thế.]

Giang Dật Trần mặt mày lạnh tanh: [Ngươi nói câu này, bỏ qua nội dung thì tôi đồng ý hoàn toàn. Hắn đúng là không định gϊếŧ tôi... nhưng tôi thấy hắn muốn ‘hành hạ’ tôi.]

Từ lúc nhận ra đây không phải mộng xuân, Giang Dật Trần trở nên thận trọng hơn.

Là một thiếu niên trong sáng, việc thân mật với người vừa mới gặp cũng khiến cậu ngại ngùng chứ bộ.

Với một cú xoay người ngoạn mục, lộn nhào trên không, đá trái, đấm phải, băng đầu vào đất rồi lao xuống sàn như một cơn lốc, Giang Dật Trần lăn lộn một hồi và chui tọt vào gầm giường.

Dưới sàn, một đống quần áo lộn xộn không rõ của ai, nhưng cậu vơ vội một bộ và mặc vào trước đã!

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, giọng nói trầm thấp còn thoáng chút mê hoặc:

"Cậu đang mặc qυầи ɭóŧ của tôi. Còn của cậu là cái kia kìa."

Giang Dật Trần: "Có câu này không biết có nên nói không, thôi, tôi không nói nữa."

Nhanh chóng, cậu vớ lấy chiếc qυầи ɭóŧ hình SpongeBob* và mặc vào.

* SpongeBob: Cậu bé bọt biển.

Cái nguyên chủ này có bị gì không vậy? Uống thuốc hại người rồi còn mặc qυầи ɭóŧ SpongeBob?

Ngươi định nằm cạnh nhau trên giường để ôn lại tuổi thơ à?

May mà tên kia bị chuốc thuốc cho mụ mẫm đầu óc, không thì nhìn thấy cái quần này chắc tinh thần cũng rối loạn.

Mà cũng kỳ lạ, mặc vào rồi tự nhiên không khí như trong lành hơn hẳn. Gã trai trần trụi trên giường kia cũng như biến mất. Toàn bộ đầu óc chỉ còn lại cảnh Patrick và SpongeBob đi bắt sứa mà thôi.

Thật tốt, thật đứng đắn.

Giang Dật Trần nhanh chóng mặc quần áo, rồi di chuyển tới cửa, mở cửa và đóng lại nhanh gọn.

Cậu chạy một mạch vào nhà vệ sinh, ngồi thụp xuống bồn cầu và bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Ôi, 500 vạn của cậu cứ thế mà bay đi mất! Hu hu hu...

Hệ thống thấy cậu buồn bã quá nên không kìm được mà an ủi: [Không sao đâu, nơi cậu vấp ngã, thì cứ ngã tiếp thôi.]

Giang Dật Trần đưa tay lau nước mắt đau khổ:

[Ngươi nói rất đúng, nhưng ớt cay của bà già không thể làm món cuốn Quảng Đông ngon hơn, mà gà nấu nấm thì lại khiến ta cảm thấy an tâm hơn khi ăn.

Thật ra, ưu thế của nước Nga là đất rộng người thưa, nên khi mặc vest, ta nghĩ buộc cà vạt sẽ lịch sự hơn.

Tuy nhiên, quan điểm này có phần quá khích, vì người ngoài hành tinh thì màu tím, còn Patrick và SpongeBob đã đi bắt sứa rồi.

Dĩ nhiên, khi mặt trời mọc từ phía đông, điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ lặn ở phía tây.

Còn tấm thảm thần kỳ của Ali Baba thì chắc là màu đỏ, và dù cho bố nhỏ không phải là bố đẻ của tai to, ta vẫn nghĩ Tiêu Chiến không nên trộm cây kẹo siêu to của heo Peppa.]

Hệ thống: [...]

Trong lúc Giang Dật Trần đang chìm đắm trong nỗi buồn vì mất 500 vạn, thì điện thoại trong túi cậu lại vang lên.

Cậu bắt máy, và ngay lập tức một giọng gầm thét đinh tai nhức óc vang lên từ đầu dây bên kia:

"Giang Dật Trần! Cậu không muốn sống nữa sao?!

Cậu chọc giận Tiêu Vân Khởi làm gì?!!

Cả mạng giờ đang chửi cậu đấy!!!"

Giang Dật Trần điềm nhiên đưa điện thoại ra xa, chờ khoảng mười phút để đầu dây bên kia xả giận xong, rồi mới chậm rãi đặt lại bên tai:

"Câu chuyện này hơi phức tạp, tôi nói ngắn gọn, nhưng thực ra câu chuyện rất dài."

...

Ở đầu dây bên kia lại vang lên một tràng chửi bới.

Sau khi người kia chửi xong, Giang Dật Trần vẫn ngồi trên bồn cầu tiếp nhận ký ức và phân tích tình hình.

Cái màn xuyên không này có vẻ rất khó, nhưng thực ra lại... khó thật.

Cậu chẳng cần mở điện thoại cũng biết giờ có bao nhiêu người đang ném đá mình.

Cốt truyện là cậu bị chụp lại cảnh ôm Tiêu Vân Khởi đi vào khách sạn.

Mặc dù không có thêm tình tiết nào sau đó, nhưng người có mắt đều biết cậu đang cố trèo lên giường người ta.

Mà Tiêu Vân Khởi vừa đóng phim xong với nam chính, CP của hai người đang nổi đình nổi đám, giờ tin tức này lộ ra, cậu bị xem như kẻ thứ ba.

Tiếp đó là một đợt ném đá toàn mạng, rồi cậu được đóng gói vào show truyền hình để tẩy trắng.

Kết quả trong show, cậu cứ liên tục xen vào giữa, cuối cùng tự hại mình đến chết.