"Xin lỗi, thưa quý cô. Tôi không cố ý dẫn đám tang thi đến đây. Lúc chạy đến đây, tôi không thấy ai ở góc này."
An Tử Hàn lập tức đứng dậy, xin lỗi Trảm Quân Quân. Mặc dù không quỳ một chân như lần đầu tiên Tô Thần gặp cô, nhưng hắn ta cũng chạm tay phải vào ngực rồi cúi đầu xin lỗi.
Trảm Quân Quân vẫn chưa quen với cách chào hỏi của thế giới này, nhưng cô không để lộ điều đó ra ngoài.
"Tôi biết rồi, đỡ bạn cậu lên rồi đi theo tôi vào quán rượu đi. Nơi này rất an toàn, tang thi không thể vào được."
Nhìn An Tử Hàn không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, Trảm Quân Quân cảm thấy có thiện cảm hơn. Nghĩ rằng bạn An Tử Hàn cần nghỉ ngơi và ăn uống chút gì đó, cô quyết định đưa cả hai vào quán.
Nghe cô nói về sự an toàn, An Tử Hàn tò mò hỏi: "Xin hỏi thưa cô, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bọn tang thi...?"
"Tôi họ Trảm, anh có thể gọi tôi là Trảm. Có phải anh thấy tang thi như bị chặn lại bên ngoài đúng không? Tôi đã nói rồi, quán rượu này rất an toàn."
"Trảm, chào mừng trở lại." Khi Trảm Quân Quân và hai người kia mở cửa kính quán rượu, một con rối chào đón cô.
Ngoài Đỗi Đỗi đã được nâng cấp lên cấp hai, có thể ra ngoài quán rượu nhưng không rời khỏi phạm vi quán, các con rối khác vẫn chỉ là cấp một, chỉ có thể hoạt động bên trong cửa kính và không thể nhìn ra ngoài.
"Anh để bạn anh nằm trên sô pha đi. Có mang theo tinh hạch của tang thi không?" Trảm Quân Quân không có ý định phá vỡ quy tắc của quán rượu. Cô không muốn lộ ra rằng mình là chủ quán.
"Trảm, tôi họ An, còn bạn tôi họ Hạ. Cảm ơn cô. Cô nói tinh hạch tang thi, có phải là viên ngọc trong đầu tang thi không? Tôi có."
An Tử Hàn không hiểu tại sao Trảm Quân Quân lại hỏi hắn ta về điều này, nhưng sau khi cô giúp đỡ hắn ta và cho họ chỗ nghỉ ngơi, hắn ta đã tin tưởng cô. Nếu cô cần những viên ngọc đó, hắn ta sẵn sàng đưa.
"Nếu có tinh hạch vậy thì tốt rồi, đi theo tôi ra quầy lễ tân."
Trảm Quân Quân dẫn An Tử Hàn đến quầy lễ tân, giao hắn ta cho Đỗi Đỗi.
"Chào mừng đến Quán rượu Mạt Thế. Quý khách có cần đặt phòng không?" Đỗi Đỗi đã thấy Trảm Quân Quân đưa người vào, nhưng vì cô đang nói chuyện nên cậu ta không dám làm phiền. Bây giờ khi thấy cô dẫn người đến, cậu ta lập tức chủ động hỏi.
An Tử Hàn nghe câu hỏi của Đỗi Đỗi, chợt quay sang nhìn Trảm Quân Quân, sau đó bắt đầu hỏi han.
"Xin chào, ở đây đặt phòng thế nào?"
"Quý khách cần đổi tinh hạch lấy điểm. Quán rượu của chúng tôi không chỉ cung cấp chỗ ở mà còn có bán bữa sáng và bữa ăn nhanh."
Đỗi Đỗi hướng dẫn An Tử Hàn đổi tinh hạch lấy điểm. Không ngờ hai người họ lại có khá nhiều tinh hạch dự trữ.
"Quý khách, đây là bảng giá thuê phòng. Ngoài ra, quý khách cần đặt cọc 100 điểm để trả tiền nước và điện khi trả phòng. Mỗi phòng đều có đồng hồ điện nước riêng. Quý khách muốn thuê loại phòng nào?"
An Tử Hàn nhìn vào bảng giá Đỗi Đỗi đưa. Vừa rồi hắn ta đã đổi năm viên tinh hạch cấp một, hiện trong tài khoản của hắn ta có 500 điểm. An Tử Hàn tính toán số tinh hạch còn lại, quyết định thuê một phòng đôi với giá 120 điểm một đêm cho hai người. Sau đó, hắn ta mua hai phần ăn nhanh và một cốc nước cho Hạ Mộc uống.
Xong xuôi mọi việc, khi An Tử Hàn quay lại để cảm ơn Trảm Quân Quân thì phát hiện cô đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Ông chủ, vị quý cô Trảm vừa rồi…” Không thấy Trảm Quân Quân đâu, An Tử Hàn đành phải tìm Đỗi Đỗi để hỏi thăm.
“Anh An, cứ gọi tôi là quản lý quán rượu. Vị khách vừa rồi cũng là một vị khách quý đã đăng ký ở lại quán rượu của chúng tôi.”
Câu trả lời của Đỗi Đỗi khiến An Tử Hàn nghe xong cũng không còn vội vã nữa. Chỉ cần cô vẫn ở đây, hắn ta sẽ gặp lại cô và có thể cảm ơn sau. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là Hạ Mộc.