"Tử Hàn, cậu... cậu chạy đi, không cần... lo cho tôi nữa, tôi thực sự không... chạy nổi nữa rồi." Hạ Mộc thở hổn hển nói với người bạn thân và cũng là bạn cùng lớp đang kéo anh ta chạy.
"Không được, Hạ Mộc, cậu cố gắng thêm chút nữa. Lúc trước chính tôi mời cậu đến nhà chơi, giờ tôi nhất định phải đảm bảo an toàn đưa cậu về. Đừng nói gì cả, tôi sẽ kéo cậu, chúng ta cùng nhau chạy."
An Tử Hàn nắm chặt tay Hạ Mộc không để anh ta bỏ cuộc, vẫn tiếp tục kéo bạn mình chạy, mặc cho phía sau họ là một đám tang thi đang bám theo.
Nếu không phải Hạ Mộc đã giữ lại hai ống dưỡng chất cuối cùng cho An Tử Hàn, thì bây giờ người không thể chạy nổi nữa chắc chắn sẽ không phải là Hạ Mộc mà chính là An Tử Hàn.
Hạ Mộc vốn là một vận động viên, thể lực của anh ta tốt hơn An Tử Hàn rất nhiều. Nhưng hai ngày trước họ đã cạn kiệt thức ăn, Hạ Mộc đã âm thầm giấu việc mình không ăn dưỡng chất để dành hết cho An Tử Hàn, trong khi chính hắn ta đã nhịn đói suốt hai ngày trời.
"Tử Hàn..."
"Hạ Mộc, đừng nói nữa, nhanh chạy đi, đám tang thi đang đuổi tới rồi. Tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết, kể cả có biến thành tang thi thì bọn mình vẫn là anh em."
An Tử Hàn biết nếu mình không nói như vậy, Hạ Mộc sẽ tiếp tục thúc giục hắn ta chạy trước.
Gần đây Trảm Quân Quân đã nâng cao năng lực dị năng của mình, cảm giác cơ thể cũng nhạy bén hơn nhiều. Lúc này cô đang tiêu diệt tang thi gần quán rượu, chợt nhận thấy rằng tang thi gần đây đã trở nên khác biệt, dường như chúng đã trở nên mạnh mẽ và nhạy bén hơn nhiều so với trước.
Khi vừa gϊếŧ một tang thi xong, cô đang kéo xác vào góc để lấy tinh hạch, Trảm Quân Quân nghe thấy tiếng nói của hai người trẻ, có vẻ như họ không lớn hơn cô nhiều.
Khi đứng dậy, cô nhìn thấy hai bóng dáng lôi thôi lếch thếch, nghe giọng thì có vẻ tuổi tác không lớn, ít nhất cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng cả hai lại trông khá nhếch nhác.
Cô nhìn thấy họ từ khoảng cách mười mét, An Tử Hàn đang dẫn đầu cũng nhìn thấy cô.
"Quý cô ơi, chạy đi, chạy về phía trước, đằng sau có rất nhiều tang thi đang đuổi theo!"
Phản ứng đầu tiên của An Tử Hàn khi vừa nhìn thấy Trảm Quân Quân là mọi chuyện đã két thúc, hắn ta đã mang nguy hiểm tới cho người khác, nhưng khoảng cách giữa họ đã quá gần, hắn ta không kịp chuyển hướng chạy trốn.
Trảm Quân Quân liếc nhìn đám tang thi đang đuổi theo hai người. Biết rằng An Tử Hàn không cố ý đẩy cô vào nguy hiểm.
Cho nên cô quyết định tốt bụng mở lời: "Cả hai chạy nhanh về phía quán rượu kia đi, tang thi sẽ không theo được đâu."
Lúc này An Tử Hàn không có thời gian để kiểm chứng lời cô nói, vội kéo Hạ Mộc chạy về phía quán rượu, vừa nói vừa khích lệ: "Hạ Mộc, cố lên, cô ấy nói chỉ cần đến quán rượu là an toàn rồi."
Hạ Mộc đã quá mệt mỏi rồi, anh ta gần như đói lả sau nhiều ngày, nhưng vẫn cố gắng theo lời của An Tử Hàn. Khi hai người cuối cùng chạy đến gần Trảm Quân Quân, Hạ Mộc gục ngã xuống đất vì kiệt sức.
"Hạ Mộc, dậy đi, chúng ta gần đến rồi!" An Tử Hàn vì kéo Hạ Mộc nên cũng ngã theo anh ta, vội tuyệt vọng hét lên.
Mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa quán rượu chỉ cách đó chưa đầy một mét, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Này, dậy đi, bạn cậu an toàn rồi, nhìn xem, đám tang thi không đến gần nữa. Nếu cậu còn la hét thế thì có khi chúng sẽ thật sự đến đấy."
Trảm Quân Quân nhìn người thanh niên đã ngất đi và An Tử Hàn đang mất tinh thần, nhưng cô rất cảm kích phẩm chất của cậu trai này – không bỏ lại đồng đội dù trong tình thế hiểm nguy.
An Tử Hàn nghe lời của Trảm Quân Quân, nhìn ra phía sau chợt thấy Hạ Mộc đã ngất, còn đám tang thi cách họ chỉ vài bước chân, nhưng có vẻ chúng bị chặn lại bởi một lực lượng vô hình, không thể tiến lên phía trước.