Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng

Chương 17

Lý Đông Lâm giật mình đánh thót một cái, giơ tay lên cao giả bộ muốn đánh, A Lộc nhanh nhẹn chạy trốn, miệng thì kêu:

– Cháu vừa nhìn là biết, tỷ ấy không thích thúc tí nào.

————

Mai quản sự tới gặp Mai Cẩm nhờ cô đến xem bà vợ của mình, nói chỗ hông của bà bị đau.

Cả chặng đường đi Mai Cẩm không trò chuyện nhiều với đôi vợ chồng này giống như người nhà Lỗ gia, nhưng nếu người ta đã lên tiếng, cô sẽ không từ chối, gật đầu đáp ứng.

Mai bà tử thật sự là bị thương ở hông, tuy nhiên việc chữa trị vết bầm tím do bị ngã mà bị đau không phải sở trường của Mai Cẩm, miễn cưỡng trị có khi còn làm vết thương nặng thêm. Thấy bà ta kêu rất to, cô chỉ giúp xoa bóp chỗ bị thương một lát, tạm thời làm giảm triệu trứng đau, kế đó kiến nghị khi đến thị trấn phía trước thì khám lang trung xem thế nào.

Mai bà tử cho rằng cô không muốn khám cho mình, trong lòng rất bất mãn, đồng thời rất nghi ngờ, không biết cớ làm sao cô vừa mới rời khỏi kinh thành đã đột nhiên biết chữa bệnh, lại liên tưởng đến từ sau khi lên thuyền tính cách cô có sự thay đổi lớn, ngoài gương mặt này ra thì hoàn toàn như thay đổi thành người khác. Thất thần một lúc, đột nhiên đầu óc lóe lên, bật thốt lên:

– Ôi mẹ ơi, cô không phải Nhị nương tử nhà tôi rồi, cô bị cái gì bám vào người đúng không?

Nói xong bản thân cũng tự thấy sợ, bụng nghĩ nếu như đúng thế thật vậy còn bị mình nói toạc ra, liệu thứ này có hại mình không? Tức thì cuống quýt che miệng lại, hoảng sợ nhìn Mai Cẩm.

Mai Cẩm ngẩn người, kế đó bình thản tiếp lời:

– Bà có biết Quan Thế Âm Bồ Tát giáng thế phổ độ cứu khổ cứu nạn không?

Mai bà tử gật đầu.

– Tôi chính là cốc đèn dầu trước tòa hoa sen của Bồ Tát, lẽ ra dầu cạn đèn tắt, nhưng bởi vì nghe kinh Phật một thời gian dài nên Bồ Tát đã thương xót, đã đưa tôi xuống phàm trần để trải qua nhiều kiếp tu thành chính quả. Tôi và Nhị cô nương nhà bà có duyên, nên mới bám vào người cô ấy.

Mai bà tử há hốc miệng, bất động nhìn chằm chằm Mai Cẩm.

Mai Cẩm thở dài nói tiếp:

– Lẽ ra đây là thiên cơ, tôi không thể tiết lộ cho người khác. Người biết quá nhiều, chỉ sợ tổn hại đến phúc trạch…

Mai bà tử sợ tới mức xua tay liên tục:

– Ôi mẹ ơi, thì ra là thần thông trước mặt Bồ Tát! Thảo nào thời gian này tôi cứ thấy Nhị nương tử như thay đổi thành người khác! Tôi sẽ không nói cho người nào hết, từ này về sau sẽ đều đặn thắp hương khói cho ngài, cầu xin ngài tha cho tôi…

Vừa nói, cũng chẳng màng cái eo đau chống giường cố gắng quỳ xuống muốn dập đầu.

Mai Cẩm tiếp tục nghiêm trang bịa chuyện:

– Tôi hạ phàm là để tu hành, nếu bởi vì tôi mà làm tổn hại phúc trạch của bà, cũng sẽ bất lợi cho việc tu hành của tôi. Chỉ cần bà giữ kín chuyện này, tôi sẽ cầu phúc cho bà ở trước mặt Bồ Tát.

– Nhất định nhất định! Bà cố đèn thần của Bồ Tát ơi, tôi sẽ giữ bí mật không nói cho ai khác kể cả ông già nhà tôi. Ngài nhớ phải cầu phúc cho tôi nha!

Mai Cẩm nhịn cười, đỡ Mai bà tử nằm xuống giường.

– Không dám làm phiền bà cố nội đâu ạ, tôi không sao, không sao…- Mai bà tử lúng túng muốn bái tạ cô.

Lúc Mai Cẩm đi ra, còn nghe từ phía sau tiếng lẩm bẩm của Mai bà tử:

– Ôi mẹ ơi…

Tiếng than này dường như bao hàm đủ cảm xúc phức tạp kinh ngạc, nghi ngờ, sợ hãi và may mắn…

Khóe miệng cô hơi nhướng lên, cuối cùng không kìm được mà nở nụ cười.

Vốn dĩ cô đã chết, nhưng lại sống lại ở hiện tại theo cách này, chẳng phải giống như một ngọn đèn tắt rồi lại sáng, còn Mai bà tử có tin hay không thì tùy bà ta. Dù cho trở về bà ta có nói lại cho người Mai gia tình trạng kỳ lạ của mình, nhưng khoảng cách muôn sông nghìn núi, lại là một thứ nữ hèn mọn dù có chết cũng chẳng có ai rơi một giọt nước mắt, họ sẽ không đến mức đi bắt mình về để tra khảo. Mà kể từ thời khắc cô bước ra khỏi cánh cửa kia, người nhà Mai gia đã không còn muốn có bất cứ liên quan gì đến cô nữa rồi.