Xuyên Không Vẻ Đẹp Của Nàng

Chương 16

Mai Cẩm nhìn ra được cậu đang căng thẳng, vì thế trò chuyện để phân tán sự chú ý của cậu.

– Lý Nhị gia, ngài năm nay bao tuổi rồi?

– Ngươi hỏi cái này làm gì? Dù sao thì cũng lớn hơn ngươi. – Lý Đông Lâm bĩu môi.

– Vậy ngài đã lấy vợ chưa? – Mai Cẩm tiếp tục hỏi, động tác trên tay quen thuộc và khéo léo, khi nói chuyện đã khâu xong hai mũi.

Lý Đông Lâm hầm hừ:

– Ngươi nhiều chuyện phết nhỉ.

Hai người đứng rất gần nhau, cậu lại ngồi xuống, ánh mắt tự nhiên rơi vào ngực Mai Cẩm, cậu nhìn chằm chằm một lúc rồi mới nhìn sang một đoạn cổ tay của cô lộ ra ngoài tay áo đã được sắn lên.

Cổ tay của Mai Cẩm trắng nõn như tuyết, thậm chí còn có xương và thịt, rất đẹp, ánh mắt của Lý Đông Lâm nhìn dọc theo cổ tay trắng nõn cho đến đoạn khuỷu tay bị ống tay áo chặn lại, cuối cùng mím môi nói:

– Ta lại muốn hỏi ngươi, vừa rồi thuyền nương nói ngươi là tiểu thư nhà quan phải không? Sao ngươi lại biết khám bệnh vậy?

– Là một năng lực bẩm sinh thôi. – Mai Cẩm đáp.

Lý Đông Lâm hừ mũi tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi cánh tay trắng nõn giấu trong ống tay áo, chuyển dời lên khuôn mặt cô.

– Vừa nãy ngươi nói tên mình là gì?

– Mai Cẩm Nương.

– Ngươi lấy chồng xa như thế, sao không có người nhà hồi môn đi theo vậy?

– Chẳng phải có hai người kia đấy à?

– Là hai ông bà già kia à? – Lý Đông Lâm lắc đầu.

– Ngồi yên đi. – Mai Cẩm khẽ quát lên.

Lý Đông Lâm vội vàng dừng lại, cổ cứng ngắc bất động.

Mai Cẩm tiếp tục động tác tay, khâu mũi cuối cùng, thắt nút và cắt chỉ, lau sạch máu rỉ ra trong quá trình khâu, quan sát một lúc và thấy không có máu mới chảy ra, vì thế lấy một miếng gạc sạch, nhẹ nhàng băng vết thương lại, dặn cậu không được chạm vào nước, nghiêm cấm uống rượu, mấy ngày tới phải thay gạc mỗi sáng và đổi thuốc, nói xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.

– Người nhà chồng ngươi là ai thế?

Cô thu dọn xong đồ của mình chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe Lý Đông Lâm từ phía sau hỏi cô câu hỏi này.

– Ngài không biết đâu. – Cô thuận miệng đáp, cũng không quay đầu lại.

– Chắc cũng không phải người tốt lành gì rồi. – Lý Đông Lâm lại nói, – Nếu ngươi không muốn gả đi, nể mặt ngươi cứu cháu gái ta, ta có thể giúp ngươi.

Mai Cẩm dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu nhìn vào mình, biểu cảm rõ ràng không phải là nói cho vui.

– Cảm ơn ngài, nhưng không cần đâu.

Cô mỉm cười tiếp tục đi.

Sắc mặt Lý Đông Lâm cứng lại, đúng lúc này, phía sau uỳnh một tiếng, quay đầu thì thấy A Lộc từ một góc nhảy ra, cười hì hì nhìn mình.

– Sao cháu lại ở đây? – Lý Đông Lâm nhìn ra sau cô bé, – Không phải bảo cháu nằm yên hay sao? Hà Cô đâu?

– Bà đi xem có gì ăn không rồi ạ, cháu nói cháu đói bụng.- A Lộc nói.

A Lộc tính cách hiếu động, vừa lấy ra được quả vải mắc ở cổ họng tinh thần đã hồi phục lại rồi, Hà Cô kêu cô bé nằm yên, cô bé làm sao chịu nghe, nhân lúc Hà Cô vừa đi thì lén lút đến đây, vừa nãy nấp ở sau cánh cửa mê mẩn nhìn Mai Cẩm khâu vết thương cho Lý Đông Lâm. Mỗi lần cô khâu một mũi, A Lộc lại giật lông mày một cái, như là cây kim kia đang đâm vào thịt của mình.

– Nhị thúc ơi, có đau không ạ? – A Lộc ngửa mặt lên nhìn Lý Đông Lâm.

Lý Đông Lâm trợn mắt:

– Chả đau gì sất!

A Lộc cười hì hì:

– Nhị thúc ơi, cháu chưa từng thấy thúc ngoan ngoãn như thế bao giờ. Tỷ ấy bảo thúc ngồi yên, thúc nghe ngoan như cún á.

A Lộc làm mặt quỷ, quay đầu lại nhìn nhìn rồi dịch sát lại thì thào:

– Nhị thúc ơi, vừa nãy cháu thấy thúc nhìn vào chỗ này của tỷ ấy nhá…- Cô bé khoa tay múa chân chỉ vào ngực mình, – Thúc hỏi tên tỷ ấy, lại hỏi nhà chồng tỷ ấy, còn hỏi tỷ ấy có muốn gả đi không, thế thúc muốn làm gì?