Hứa Niệm căm giận nói: “Không thể đυ.ng vào chính là không thể đυ.ng vào.”
Cơ Nguyệt Bạch tuy rằng không rõ vì sao nàng lại phản ứng lớn như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chờ Hứa Niệm bình tĩnh lại, đột nhiên chợt nhớ tới một vấn đề trọng điểm liên quan tới cái mạng nhỏ của nàng, vì thế nàng tiến tới trước mặt Cơ Nguyệt Bạch, quan tâm nói: “Hiện tại ngươi cảm thấy thân thể thế nào, ký ức khôi phục như thế nào rồi?”
Nàng nghĩ nếu đối phương sắp khôi phục ký ức, tốt hơn là nên chuẩn bị sẵn kế hoạch để chạy trốn. Việc nàng báo ân là một chuyện, còn việc đối phương cảm kích hay không lại là một chuyện khác, đặc biệt là sự việc vừa xảy ra, khiến nàng thực sự cảm thấy xấu hổ.
Cơ Nguyệt Bạch rũ mắt, ngón tay thon dài đan vào nhau, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Niệm có chút khẩn trương nhìn cô.
Lại nghe giọng nói trong trẻo, lại pha chút ủy khuất của Cơ Nguyệt Bạch: “Ngươi có phải cảm thấy ta phiền, không muốn tiếp tục báo ân nữa phải không?”
Hứa Niệm nghe vậy trong lòng thầm nói: Nàng nào dám a.
Bề ngoài lại tỏ vẻ dịu dàng, khéo léo hiểu lòng người nói: “Ta chỉ là lo lắng thương thế của ngươi, sợ rằng nếu chậm trễ không lành, vạn nhất để lại di chứng gì, sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này của ngươi.”
Mắt đen của Cơ Nguyệt Bạch nhìn nàng: “Hứa Niệm, ngươi thật tốt, ta lúc trước đã trách lầm ngươi.”
Nàng thế mà lại được phát thẻ người tốt.
Hứa Niệm cảm thấy lúc này không thể ngồi yên chờ chết, phải lợi dụng hảo cảm lúc này của đối phương, vì thế đuôi rắn nhẹ nhàng vờn cổ tay áo của đối phương, làm nũng nói: “Kỳ thật, ta cũng có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
Cơ Nguyệt Bạch nghiêm túc nói: “Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi.”
Nghe được lời hứa hẹn, Hứa Niệm vui mừng, ngượng ngùng nói: “Với ngươi mà nói thì đó chỉ là việc nhỏ, chẳng tốn chút sức nào.”
Cơ Nguyệt Bạch nghi hoặc: “?”
Cái đuôi Hứa Niệm lấy lòng lắc lắc: “Là thế này…… Ờm, ngươi có thể hay không đem…… hủy bỏ lời thề tâm ma lúc trước ngươi đặt lên ta được không?”
Còn không chờ Cơ Nguyệt Bạch phản ứng, nàng lại vội vàng bổ sung nói: “Ngươi xem, ngươi vừa rồi cũng nói ta rất tốt, hơn nữa ta ở bên ngươi thời gian dài như vậy, ta vẫn luôn tuân thủ quy tắc, không ăn trộm không cướp giật, vẫn luôn dùng tiền mua đồ vật, ngày thường cũng cần cù chăm chỉ tu luyện, chưa bao giờ làm điều gì gây họa thế gian, càng không chủ động hại người, những điều này chẳng lẽ còn không thể chứng minh rằng ta là một con rắn tốt hay sao?”
Thấy Cơ Nguyệt Bạch có chút do dự, trong lòng Hứa Niệm lại đánh giá một phen, như thể đang đấu tranh nội tâm rất lớn, nàng cắn răng, lại nói: “Nếu ngươi cảm thấy thật sự không được, sau khi ta hủy bỏ lời thề tâm ma trước kia, lại lập một lời thề mới: Đổi thành, chỉ cần nhân loại không chủ động công kích ta, ta liền tuyệt đối sẽ không chủ động đả thương người, ngươi thấy sao?”
“Rốt cuộc thì ngay cả pháp luật cũng cho phép phòng vệ chính đáng, ngươi nhẫn tâm để ta, một con rắn dễ thương, chính trực và tuân thủ luật pháp bị người xấu bắt đi rút gân lột da, mà không thể phản kháng sao?”
Hứa Niệm càng nói càng ủy khuất, khi nói cảm xúc cũng bị kích động theo, giọng nói nũng nịu còn mang theo tiếng khóc nức nở làm xao động lòng người.
Đồng thời, nàng cũng liếc trộm nhìn sắc mặt Cơ Nguyệt Bạch, còn làm bộ làm tịch dùng cái đuôi lau đi nước mắt không hề tồn tại, muốn đánh bài tình cảm lay động Cơ Nguyệt Bạch, dùng lý lẽ để thuyết phục đối phương.
Tình huống này khiến ngay cả Cơ Nguyệt Bạch cũng đều cảm thấy nàng nói có lý.
“Lời thề tâm ma này, xác thật không công bằng đối với ngươi.”
Hứa Niệm nhìn thấy kế hoạch bán thảm của mình có tác dụng, liên tục gật đầu đồng tình với đối phương, đôi mắt tròn xoe lấp lánh chờ mong nhìn đối phương, lúc này nếu nàng có tay, hận không thể vỗ tay vui mừng: “Cho nên lời thề tâm ma này……?”
Cơ Nguyệt Bạch cũng nhíu mày lại: “Ta cũng không biết phải giải như thế nào.”
Hứa Niệm: “……”
Thấy Hứa Niệm ủ rũ cụp đuôi, Cơ Nguyệt Bạch nghiêm túc hứa hẹn nói: “Nếu sau này ta nhớ ra, ta nhất định sẽ giúp ngươi hủy bỏ.”
Nghe vậy, Hứa Niệm bất lực gật đầu, cố gắng làm ra một bộ dáng vui mừng: “Được, ta sẽ chờ ngươi.”
Nàng tin tưởng Cơ Nguyệt Bạch của hiện tại, nói được nhất định sẽ làm được, nhưng đối với Cơ Nguyệt Bạch đã khôi phục kí ức, nàng lại không dám khẳng định.
Dựa theo kinh nghiệm của nàng.
Đối phương đại khái sẽ không cho rằng, ước định cùng yêu thú sẽ giữ lời hứa.
Hơn nữa, lấy tính cách của đối phương trước khi mất trí nhớ, nếu giải khai lời thề tâm ma này, chính mình chỉ sợ cách cái chết không xa.
Hứa Niệm ủ rũ lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định ngồi dậy.
Dựa theo những gì nàng đã đọc trong các tiểu thuyết tu tiên, lời thề tâm ma cũng không phải không thể giải, theo một nghĩa nào đó, nó thuộc về một loại cấm chế đơn phương từ bên có tu vi mạnh hơn áp đặt lên bên có tu vi yếu hơn, để buộc bên yếu hơn tuân thủ hiệp nghị.
Đồng thời, chỉ cần tu vi của bên bị hạ cấm chế không ngừng tăng lên, một khi tu vi vượt qua bên hạ cấm chế, hiệu lực cấm chế liền sẽ yếu đi, lúc này không những có thể mạnh mẽ đánh vỡ cấm chế, mà còn không bị phản phệ.
Hứa Niệm quyết định nỗ lực tu luyện, tranh thủ vượt qua Cơ Nguyệt Bạch, dựa vào chính mình giải trừ lời thề tâm ma.
Nói là làm, nàng như viên đạn vọt ra khỏi giường, lại nhờ Cơ Nguyệt Bạch giúp bày Tụ Linh Trận, đồng thời còn nghiêm túc quan sát thủ pháp của đối phương, mong muốn tự học để sử dụng, từ đó tu luyện không cần phải nhờ người khác.
Từ đây, Hứa Niệm lại bắt đầu phương thức tu luyện cuốn vương (1) giống như lúc ở trên Tiểu Thương Sơn.
(1) vẫn chưa dịch được ạ, chắc kiểu tu luyện liều mạng hay sao ấy ạ
Một ngày chỉ có mười hai cái canh giờ (2), nàng hận không thể bẻ thành 24 canh giờ để dùng, liền món ăn yêu thích trước đây là chân dê nướng cũng không ăn, một lòng một dạ chỉ nghĩ tới tu luyện để tiến giai.
(2) 1 canh giờ = 2 tiếng
Nếu thay đổi tiến độ tu luyện của nàng, việc nàng tu luyện mười canh giờ mỗi ngày, lại giả sử có vô hạn linh thạch cung cấp cho Tụ Linh Trận, cùng với việc hoàn hảo đạt được Đế Lưu Tương 60 năm mới gặp một lần, thì ước lượng cẩn thận còn cần ít nhất 50 năm mới có thể tiến giai thành bát giai yêu thú, mà để tiến giai thành cửu giai đại yêu có thể hóa hình, thì ít nhất cần thêm 150 năm nữa.
Đương nhiên, trong Tu Chân giới, cũng có một số yêu thú bẩm sinh có thiên phú đặc biệt, sinh ra không cần tu luyện cũng có thể hóa hình, tỷ như giao long, Bạch Trạch, kỳ lân…… Điều này là do huyết mạch, do cha mẹ, trừ phi Hứa Niệm có thể đầu thai một lần nữa, nếu không cũng khó mà trông chờ điều gì.
Cùng lúc đó, tu vi Cơ Nguyệt Bạch cũng chậm rãi khôi phục, khi Hứa Niệm ở bên cạnh cô, cũng có thể cảm nhận được linh lực lưu chuyển ngày càng cường đại cùng với uy áp mạnh mẽ khó có thể che giấu.
Tối hôm đó, Hứa Niệm vẫn tu luyện như thường ngày, linh thạch đặt trên đỉnh đầu, linh lực vờn quanh Tụ Linh Trận, tiến hành tu luyện, cho đến khi, nàng chợt thấy từ xa trên bầu trời có ánh sáng tím chói mắt, cùng với hiện tượng linh lực trào ra, từng đạo kiếp lôi đánh xuống.
Hứa Niệm nheo mắt nhìn về phía xa, phát hiện đó là phương hướng giáp ranh giữa Tiểu Thương Sơn cách đó không xa với Thạch Sơn (không biết dịch đúng không).
Hứa Niệm vốn định tiếp tục tu luyện, nhưng lại tò mò muốn ra ngoài xem hướng lôi kiếp.
Lôi kiếp vừa rồi thực không đơn giản, ngắn ngủi vài hơi thở, những tia lôi kiếp giáng xuống có uy lực ngang với những đạo lôi kiếp trước kia ở bên trong bí cảnh, cũng không biết là vị đại thần nào đang độ kiếp, bị lôi kiếp đáng sợ như vậy giáng xuống, người này còn có thể sống sót sao?
Hứa Niệm nhớ lại lúc nhặt được Cơ Nguyệt Bạch, còn thuận tiện nhặt được một vài túi trữ vật bên cạnh, bất quá nàng nhìn thấy, đều là quỷ nghèo, linh thạch trong túi trữ vật còn không nhiều bằng cái rổ trên đầu nàng, nên nàng cũng lười nhặt.
Mà hiện giờ, uy thế của đạo lôi kiếp này khủng khϊếp như vậy, tu sĩ đang độ kiếp chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, nói không chừng là một người giàu có.
Nếu nàng vẫn muốn tu luyện như vậy, linh thạch tất nhiên là muốn càng nhiều càng tốt, nếu chỉ là lượng linh thạch nàng nhặt từ bí cảnh thì sẽ không thể đáp ứng nhu cầu của nàng lâu dài, cho nên đối với tu sĩ giàu có đang trải qua độ kiếp kia, Hứa Niệm vẫn thập phần tâm động.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại bắt đầu tính toán, nếu tu sĩ này bị lôi kiếp đánh chết hay hôn mê, nàng có lẽ có thể đi thu thập thi thể, nếu người này còn sống, nàng cũng có thể che giấu khí tức và rút lui, dù có tính toán như thế nào cũng không lỗ.
Không có nguy hiểm thì sẽ không có thu hoạch, nàng chính là muốn tích lũy linh thạch để hóa hình thành nữ nhân, Hứa Niệm hoàn toàn hạ quyết tâm.
Nàng thu nhỏ thân hình, ẩn mình trong màn đêm, chạy nhanh đến nơi xảy ra lôi kiếp.