Tiểu Xà Chỉ Muốn Chuyên Tâm Tu Luyện Để Hóa Hình Sao Mà Khó Khăn Quá

Chương 13: Tiểu Xà Đỏ Mặt

Cơ Nguyệt Bạch nói: “Ta cũng không nhớ rõ.”

Những viên “đá quý” này trước đây kiểm tra trong túi trữ vật đã có rồi, cũng cũng không biết có tác dụng gì, hiện giờ thấy Hứa Niệm thích, liền đưa cho nàng chơi.

Hứa Niệm có chút thất vọng: “Thôi vậy.”

Chỉ là Hứa Niệm không biết, cái mà nàng cho là đá quý, kỳ thật là yêu đan của một số yêu thú cao giai đã khai mở linh trí, mỗi viên đều có thể có giá trị lên đến vài vạn linh thạch, trong đó có một số ít thuộc tính yêu đan hiếm, tại hội đấu giá có thể được bán với giá khoảng mười mấy vạn linh thạch.

Nếu thực sự để nàng đi “nhập hàng”, chỉ sợ giống như bánh bao nhân thịt đánh chó, có đến mà không có về (1).

(1) 肉包子打狗,有去无回 Khi một người ném một chiếc bánh bao cho một con chó, nó sẽ luôn ăn bánh bao đó, và người đó không bao giờ có thể lấy lại được chiếc bánh bao. Trong cuộc sống, một số hành động hay quyết định có thể để lại hậu quả vĩnh viễn và không cách nào quay đầu làm lại được nữa.

Hứa Niệm ngắm nghía nửa ngày, mới cẩn thận thu hồi những viên đá quý xinh đẹp này, sau đó còn kiểm tra lại nửa ngày, bảo đảm không rơi mất viên nào.

Kỳ thật nàng vốn định chọn một viên tinh xảo đẹp đẽ để đeo lên đầu, giống như những mỹ nhân Tây Vực. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh mình đeo nó lên, trong đầu nàng lại không thể vứt bỏ đi hình ảnh một con rắn vô lại, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.

Vậy nên, Hứa Niệm biến bi phẫn thành động lực, lại bắt đầu tu luyện.

Kể từ khi nàng quấn đi chút linh thạch ở trong bí cảnh, nàng liền không muốn đi tìm kiếm những địa phương đầy đủ linh khí để tu luyện nữa, tuy rằng khi tìm được những địa phương có dồi dào linh thạch và thiên địa linh khí, tu luyện tiến bộ sẽ càng nhanh hơn, nhưng việc tìm kiếm địa điểm đó không những nguy hiểm mà còn chưa chắc đã thu được lời.

Nguyên nhân chủ yếu bởi vì, phàm là những nơi có linh khí phong phú ở vùng hoang dã, thường đã sớm bị những yêu thú cường đại chiếm đóng làm địa bàn của mình. Hứa Niệm nếu đi đoạt, không chỉ phải tranh giành với yêu thú này, mà sau khi cướp được về sau, còn phải thường xuyên phòng bị những yêu thú cường đại hơn đến đoạt, hệ số nguy hiểm thật sự quá cao, không chừng mới vừa cướp được địa bàn, còn chưa kịp tu luyện được mấy ngày, đã bị khác yêu thú tấn công và mất mạng.

Đồng thời nếu giờ tùy tiện di chuyển, việc mang theo Cơ Nguyệt Bạch cũng không quá an toàn, tình trạng của đối phương hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng xem ra cái đầu óc này thực sự là một vấn đề lớn, hơn nữa chính mình còn không thể chủ động đả thương người, nếu như gặp người xấu, nàng cũng chỉ có bị động chịu đựng.

Cho nên sau khi suy tính cẩn thận, Hứa Niệm vẫn quyết định tạm thời ở lại huyện Thanh Thủy để nghỉ ngơi chỉnh đốn, chăm chỉ tu luyện.

Nàng bày rất nhiều linh thạch bên cạnh mình, trên đầu cũng đặt một cái linh thạch, phụ trợ nàng tu luyện.

Cơ Nguyệt Bạch ngồi bên cạnh quan sát nàng bận rộn hồi lâu, lại cố gắng bày ra tư thế hấp thu linh khí.

Đột nhiên hỏi: “Ngươi sắp xếp linh thạch trận này, có thể cho ta xem thử không?”

Hứa Niệm không rõ nguyên do, bất quá vẫn vui vẻ đáp ứng: “Đương nhiên có thể.”

Ngón tay thon dài của cô khẽ chạm vào những viên linh thạch mà Hứa Niệm bày ra xung quanh, chỉ tiện tay thay đổi vài vị trí, trận pháp liền chuyển thành một hình dạng mà Hứa Niệm chưa từng thấy trước đây.

Lúc này, Hứa Niệm chợt cảm nhận được linh lực xung quanh nàng trở nên vô cùng nồng đậm, linh khí tràn ngập nhanh chóng bao quanh nàng, không tan biến mà còn ngưng tụ lại, thậm chí nàng không cần chủ động đi hấp thu, những linh khí đó liền chủ động hướng trên người nàng. Nàng thử tu luyện một chút, phát hiện hiện tại không chỉ hấp thu linh khí dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều, mà còn mang lại vài hiệu quả đáng kinh ngạc.

Hứa Niệm kinh hỉ nhìn về phía Cơ Nguyệt Bạch nói: “Chẳng lẽ đây là Tụ Linh Trận trong truyền thuyết sao? Hiệu quả này cũng quá trâu bò đi, không hổ là ngươi, ngươi mau dạy ta cách làm như nào với, ta lần sau liền có thể tự làm.”

Cơ Nguyệt Bạch rũ mắt nhìn ngón tay chính mình, lại nói: “Ta cũng không rõ làm như thế nào, chỉ là cứ theo bản năng mà bày ra được vậy thôi.”

Hứa Niệm nghe vậy lập tức sáng tỏ, đây có lẽ là phản xạ có điều kiện, cho nên dù mất trí nhớ, cô vẫn có thể bày ra theo bản năng.

Nàng khẽ thở dài một hơi, sau khi trải qua cảm giác tu luyện nhanh chóng như vậy, làm sao có thể trở lại tu luyện theo phương pháp cũ được nữa, như vậy xem ra, về sau tu luyện, nàng đều phải nhờ cậy Cơ Nguyệt Bạch rồi.

Hứa Niệm tập trung hoàn toàn vào tu luyện. Khi đói bụng liền sai điếm tiểu nhị đi tới tửu lầu sát vách, mua chút đồ ăn thức uống, mang về phòng để ăn, nhàm chán nàng liền mang Cơ Nguyệt Bạch đi ra ngoài dạo phố, cuộc sống thoải mái như thần tiên.

Các nàng đi dạo phố, còn thuận đường ghé qua Bách Bảo Các, Hứa Niệm thích thú chọn vài món trang sức đẹp đẽ, còn Cơ Nguyệt Bạch đi thanh toán.

Lúc ấy kia Mộ Nhan Ngọc còn trêu ghẹo Cơ Nguyệt Bạch nói: “Những tục vật này không xứng với khí chất xuất trần của ngươi.”

Thực ra là Hứa Niệm muốn tích trữ chút trang sức và quần áo đẹp, để sau này hóa hình có thể trang điểm cho mình thật lộng lẫy, tuy rằng lấy tu vi hiện tại của nàng, việc hóa hình vẫn còn rất xa vời, nhưng dù sao cũng phải có mục tiêu và động lực, để đốc xúc chính mình cần cù tu luyện, không ngừng phấn đấu.

……

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã qua một tháng.

Thân rắn của Hứa Niệm rõ ràng đã trở nên mượt mà tròn trịa hơn một chút, mà Cơ Nguyệt Bạch sống chung với Hứa Niệm, lại không hề tăng cân chút nào, vẫn thân hình thon gọn mảnh mai kia, nhưng khí sắc của cô so với lúc được Hứa Niệm mới nhặt về đã tốt hơn rất nhiều.

Hơi nóng bốc lên từ bồn tắm lớn, Hứa Niệm dùng cái đuôi chọc chọc lớp da mềm đầy đặn thịt của mình, cảm thấy nếu cứ tiếp tục ăn như thế này, vạn nhất biến thánh con rắn tròn trịa, mập mạp thì làm sao bây giờ. Như vậy chẳng phải nàng sẽ không thể mặc vừa những bộ quần áo đẹp đẽ hay những bộ trang sức lấp lánh mà nàng mua trước đó hay sao?

Hứa Niệm thở dài, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải kiểm soát việc ăn uống, không thể tiếp tục chế độ ăn như trước nữa.

Khi nàng đang tự hỏi, một đôi tay mềm mại chạm vào thân rắn của nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng chiếc vảy.

Hứa Niệm khôi phục lại thanh tỉnh, ở trong bồn tắm, tự nhiên bị bàn tay không báo trước sờ soạng mình, toàn thân khẽ run lên.

“Ô, Nguyệt Bạch, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nàng nghe thấy thanh âm của chính mình như đang hờn dỗi.

Cơ Nguyệt Bạch bị động tác đột ngột của nàng làm cho nước bắn tung tóe lên người, vạt áo đều bị ướt hơn phân nửa, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo xương quai xanh của cô, nhanh chóng trượt vào sâu bên trong cổ áo.

Chỉ nghe thấy thanh âm trong trẻo của cô: “Giúp ngươi tắm rửa.”

Hứa Niệm ngây người một chút, sau đó nhớ lại khi mới đến khách điếm, đều là chính mình giúp Cơ Nguyệt Bạch tắm rửa, bất quá đó là bởi vì nội thương của đối phương chưa tốt lên, lần đầu tắm cô suýt nữa ngất xỉu vì ngạt hơi nóng hầm hập bốc lên, cho nên nàng mới hỗ trợ.

Cho nên hiện tại Cơ Nguyệt Bạch đang lễ thượng vãng lai (2) sao?

(2) Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã (礼尚往来, 来而不往非礼也): Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy. Tóm lại là có qua có lại.

Bất quá nếu Cơ Nguyệt Bạch khôi phục ký ức, phát hiện mình thế mà lại tắm rửa cho yêu vật mà thường ngày cô ghét nhất …… Hứa Niệm cảm giác mình đã cách việc trở thành món sashimi rắn sống không xa.

Vì thế nàng vội vàng cự tuyệt: “Không không không…… Không cần, ta có thể tự mình làm được, ngươi xem.”

Sau đó nàng dùng cái đuôi quấn chiếc khăn lông đang đặt trên thành bồn tắm, bắt đầu lau người, động tác rất là phí sức.

Cơ Nguyệt Bạch nhìn một lúc, bình tĩnh chỉ ra vấn đề: “Nhưng mà, nơi này, còn nơi này nữa, ngươi chưa lau đến.”

Hứa Niệm lần nữa vận dụng trí thông minh của mình, nhanh chóng trả lời nói: “Không sao, ta đem khăn đặt trên thành bồn, sau đó tự mình cọ lên là được, hơn nữa nếu ngươi lau cho ta sẽ bị ướt.”

Cơ Nguyệt Bạch không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn Hứa Niệm.

Hứa Niệm trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, nàng hoảng sợ phát hiện, Cơ Nguyệt Bạch nâng lên cổ tay trắng như tuyết, ngón tay tinh xảo xinh đẹp dừng ở trên vạt áo, sau đó chiếc áo ngủ màu trắng, từ đầu vai mịn màng trắng trẻo còn hơn cả Dương Chi Ngọc của cô trượt xuống……

Giọng nói vẫn thanh lãnh: “Như vậy sẽ không bị ướt nữa.”

Hứa Niệm cuống quít dùng cái đuôi che kín đôi mắt, trong lòng không ngừng gào thét như thổ bát thử (3): A a a a a, nữ nhân này rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy.

(3) chuột chũi, hình con chuột chũi đang hét đây nèLàm sao lại có loại người thẳng thắn như thế chứ.

Nhưng mà, càng làm cho Hứa Niệm cảm thấy kinh ngạc là, Cơ Nguyệt Bạch lại bước lên ghế gỗ, cùng tiến vào bên trong bồn tắm này.

Hứa Niệm từ kẽ hở của chiếc đuôi đang che mắt, mơ hồ nhìn thấy mắt cá chân hồng nhạt tinh xảo, lại đến đường cong tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật của đôi chân dài, tiếp theo đó chính là……

Cái đuôi theo bản năng dịch ra một chút, không tự giác nuốt nước miếng, đây quả thực là thân hình hoàn mỹ mà nàng mơ ước bấy lâu nay.

Lúc trước nàng giúp Cơ Nguyệt Bạch rửa sạch vết thương, đối phương nằm yên không nhúc nhích, lại còn là trong thời tiết lạnh lẽo gió tuyết, sợ đối phương cảm lạnh nên đã phủ lớp da rắn vừa nhẹ nhưng giữ ấm rất tốt của mình lên người cô, xử lý vết thương nào thì chỗ đó mới lộ ra, xử lý xong một vết thương, liền lập tức băng bó lại, sau đó lại xử lý một vết thương khác.

Còn lâu mới được hoạt sắc sinh hương (4) như lúc này.

(4) vẻ đẹp sinh động

Thân hình mỹ lệ kia hoàn toàn đi vào trong nước, mềm mại dính sát vào vảy xà của Hứa Niệm, tuy rằng không gian bên trong bồn tắm vẫn dư rất nhiều, nhưng Hứa Niệm lại cảm thấy mình có chút khó thở, nàng cố đem cơ thể dán vào thành bồn tắm, để xua đi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Nhưng lại không thể trốn thoát sự chủ động tiếp cận của Cơ Nguyệt Bạch, cô thậm chí còn dùng chân khóa chặt Hứa Niệm, ngồi trên thân nàng, lấy đi cái khăn ở trên cái đuôi của Hứa Niệm, cúi người chà lau những chỗ lúc trước nàng không lau đến.

Hứa Niệm cảm thấy thoải mái, da thịt đối phương không ngừng cọ trên da rắn của nàng, cảm giác mềm mại mịn màng không khỏi khiến nàng trầm mê, khi khăn lau qua nàng không tự chủ được ngẩng đầu lên, mong muốn được thêm nhiều hơn nữa.

Theo động tác của Cơ Nguyệt Bạch, thân thể Hứa Niệm thả lỏng hơn, nàng thậm chí không tự chủ được dán sát vào đối phương, không chịu nổi lặng lẽ đem cái đuôi quấn quanh vòng eo của Cơ Nguyệt Bạch, để nhận được nhiều chiếu cố, càng thêm sung sướиɠ.

Đôi tay mềm mại và linh hoạt của cô tiếp tục di chuyển xuống phía dưới bụng xà, không ngừng vuốt ve xoa xoa ở trong nước, làm cho con ngươi đen nhánh của Hứa Niệm dần dần trở nên mê ly.

Giây tiếp theo, Hứa Niệm liền bị kinh hách, như thể muốn bắn lên khỏi mặt nước, đôi mắt trừng to, không thể tin được nhìn Cơ Nguyệt Bạch: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi sao lại có thể chạm vào……”

Trên mặt và lông mi Cơ Nguyệt Bạch đều là những bọt nước bị bắn lên do động tác kịch liệt của nàng, tóc mái ướt sũng dán ở trên mặt, hàng mi cô run rẩy, khuôn mặt trắng nõn bày ra vẻ mặt vô tội, cô rũ mắt nhìn ngón tay mình, nước trên gò má theo chiếc cằm tinh xảo mà nhỏ giọt trượt xuống.

Giọng nói trong trẻo của cô thậm chí còn mang theo vài phần không hiểu: “Vì cái gì không thể đυ.ng vào nơi đó?”

Hứa Niệm càng thêm xấu hổ và giận dữ, nếu không phải đang khoác cái da rắn, lúc này trên mặt nàng đã đỏ bừng, trong lòng nàng không khỏi nghĩ, nữ nhân này có phải đã tu tiên đến mức tẩu hỏa nhập ma, não úng rồi không, mà sao loại vấn đề cơ bản mà ngay cả một tiểu hài tử cũng biết vẫn còn phải hỏi nàng.