Chỉ là thanh âm kia không hung ác như là nàng tưởng tượng, thậm chí nếu nghe kĩ còn giống như lời hờn dỗi, không tạo được bất cứ sự uy hϊếp nào.
Bên tai Hứa Niệm nghe được bên trong đám người kia có tiếng nghi hoặc,
"Ai đang nói chuyện?"
"Không biết, không phải ta."
"Là con rắn kia!"
"Như thế nào lại là giọng nữ?"
Sau một trận ồn ào hỗn loạn là một trận vui mừng: "Yêu xà có thể nói, nếu bán đi có thể được cái giá tốt đó!"
"Yêu vật có linh trí loại này, thuần phục xong lại nuôi thành tọa kỵ (thú cưỡi) cũng không tồi."
Hứa Niệm ngũ quan nhanh nhạy, nghe thế đã muốn mắng người: "Ngươi mới là tọa kỵ, cả nhà ngươi đều là tọa kỵ!" (Mình không biết câu này mắng người bên trung có thấm không chứ dịch sang tiếng Việt nó không thấm lắm :)) )
Không ngờ tiếng gió quá lớn, những con thái kê tu sĩ kia (gọi tắt là bọn gà nhé) lại thực ồn ào, căn bản không nghe được nàng đang nói cái gì.
Hứa Niệm chạy trốn thật lâu, cuối cùng cũng phát hiện Ngọc Kính Hồ ở cách đó không xa, hồ này màu u lam, băng hàn và sâu thẳm. Mặt hồ giống như một tấm gương lớn, dưới nước lại có tầng tầng lớp lớp thủy thảo (thực vật dưới nước) làm người khó có thể truy tung, cho nên nếu nàng tiến vào trong hồ này, bọn gà kia hẳn sẽ không dám đuổi theo.
Hứa Niệm suýt chút nữa là đến ven hồ thì đột nhiên dừng lại, nguyên bản ven hồ nhìn như yên bình thực chất lại trải rộng những thi thể lớn bé của yêu thú, tại Hứa Niệm xem đến, nơi này giống hệt một cái Tu La tràng vậy.
Đứng lặng bên trong thây sơn biển máu kia, là một nữ tử mặc bạch y, một tay cầm trường kiếm, cô vẩy nhẹ vết máu trên thân kiếm rớt xuống, bạch y như tuyết không dính bụi trần, đây chẳng lẽ là tiên tử nhân gian sao..... Phi phi phi, đây rõ ràng là ma quỷ từ Tu La tràng bò đến đây chứ.
Nhận ra có người tiếp cận, ánh mắt băng lãnh của người nọ đảo qua Hứa Niệm, trong mắt chứa hàn ý.
Hứa Niệm ngây ngẩn cả người, này hình như là người quen, đây không phải là người đã thả nàng một đường sống, lại bắt nàng thề thì còn ai nữa. Qua nhiều năm, tu vi uy áp của cô so với lúc trước đã tăng lên nhiều, dung mạo lại vẫn là gương mặt đó.
Đối phương nhìn đến Hứa Niệm cũng nhớ ra nàng, môi mỏng khẽ mở, thanh âm như ngọc: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Cô vừa mới dứt lời, nhóm gà vẫn luôn truy đuổi Hứa Niệm cũng lũ lượt đi tới.
Bọn hắn vung lên những pháp khí cùng phù bảo hướng trên người Hứa Niệm mà đánh, khiến nàng sợ đến run rẩy, nhanh như chớp trốn đến phía sau Cơ Nguyệt Bạch, còn không quên đem cái đuôi thu lại, sợ lại bị ngộ thương.
Con gà cầm đầu giờ mới nhìn đến người trước mắt, tức khắc vẻ mặt kinh hách, trong nháy mắt từ thổ phỉ hóa thành chim cút, cung cung kính kính hành lễ Cơ Nguyệt Bạch: "Sư thúc hảo."
Cơ Nguyệt Bạch hơi hơi gật đầu, lại lần nữa đặt câu hỏi: "Sao lại thế này?"
Đám gà kia hai mặt nhìn nhau, ngươi đẩy ta, ta xô ngươi, không ai dám lên tiếng.
Chủ yếu là bọn hắn trơ mắt nhìn đến con rắn xanh kia một bộ động tác thuần thục trốn đến phía sau vị sư thúc hung thần nhà mình, mà từ trước đến nay vị sư thúc kia nhìn thấy những loại yêu vật này gϊếŧ không tha, thế mà lại giống như không thấy con thanh xà yêu này, không chỉ không nhất kiếm chém nó, còn tùy ý để đối phương trốn phía sau mình, còn hỏi bọn hắn sao lại thế này.
Cảnh tượng hiếm gặp này khiến bọn đệ tử không dám nói gì, sợ sẽ đắc tội sư thúc.
Bọn hắn không dám nói, không đại biểu Hứa Niệm không dám, nàng trốn ở phía sau lưng Cơ Nguyệt Bạch, lặng lẽ đánh giá tình hình, thấy nhóm gà này gặp Cơ Nguyệt Bạch giống như chuột thấy mèo vậy, trong lúc nhất thời sống lưng cũng thẳng lên, dũng khí cũng tăng lên.
"Oa oa oa, ta vốn dĩ đang hảo hảo nằm ở trong nhà, sự tình thương thiên hại lý gì ta cũng đều không có làm, vậy mà nhóm người này không biết từ đâu đến, lấy vũ khí công kích ta, còn muốn đem ta hầm làm canh rắn, ngươi xem trên người ta đều là bị bọn hắn thiêu đốt."
Hứa Niệm cọ đến bên người Cơ Nguyệt Bạch, ủy ủy khuất khuất hướng Cơ Nguyệt Bạch làm nũng bán thảm (giả đáng thương), mà thanh âm kia cũng nũng nịu, rất giống một tiểu cô nương bị ủy khuất.
Đám đệ tử đối diện thấy thế đại kinh thất sắc, thậm chí còn có người mặt đều phải biến dạng, thầm mắng con yêu xà độc ác này lại đi trước một bước cáo trạng, quả thực là tàn án.
Hứa Niệm trộm dùng cái đuôi lau đi một chút nước ở hốc mắt, "nước mắt lưng tròng" nhìn Cơ Nguyệt Bạch.
Đám đệ tử kia giận mà không dám nói gì, từng người đều đem đầu hạ xuống tựa hồ phải chôn xuống đất, bọn hắn thực sợ hãi sư thúc nhà mình sẽ vì lời nói của thanh xà yêu này mà trừng phạt bọn hắn.
Cơ Nguyệt Bạch nhìn nhìn con rắn đang lăn lộn dưới chân mình, lại ngước nhìn những đệ tử tông môn nói: "Bên trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, chớ có tùy tiện công kích những con hung thú này, con thanh xà yêu này đã tu luyện đến lục giai, nếu không phải nó không có ý đồ công kích các ngươi, các ngươi đã mất mạng từ lâu."
Những con gà đó nghe vậy liền sợ hãi cả kinh, không thể tin được nhìn về phía "con sâu" màu xanh xám đang lăn lộn dưới đất kia, lục giai yêu xà, nọc độc có tính ăn mòn, liền không cần đâm thủng da, chỉ cần trong lúc không phòng hộ vô tình chạm vào thì liền thần tiên cũng không cứu được.
Hứa Niệm phát hiện, mới vừa rồi những con gà kia còn đằng đằng sát khí, giờ lại nhìn mình kính sợ, cái này làm cho nàng rất hưởng thụ, kiêu ngạo nâng cái đuôi lên.
Các đệ tử lũ lượt hướng sư thúc nói lời cảm tạ, sau đó cáo lui.
Ven hồ như vậy liền dư lại Cơ Nguyệt Bạch và Hứa Niệm, một người một rắn.
Hứa Niệm vừa rồi cáo mượn oai hùm, mượn uy của Cơ Nguyệt Bạch dọa bọn chúng, lúc này muốn rời đi, lại làm bộ chưa phát sinh qua chuyện gì, dán lên đá cuội bên hồ lặng yên không tiếng động muốn chạy trốn.
Giây tiếp theo, nàng liền bị vỏ kiếm treo lên, toàn bộ người đều bị lơ lửng trên không.
Thanh âm lạnh nhạt lại dễ nghe lại vang lên: "Nói đi, ngươi làm sao lại ở chỗ này?"
Hứa Niệm vẻ mặt đưa đám: "Nguyên bản linh khí của Tiểu Thương sơn không đủ để ta tu luyện, sau đó ta liền xuống núi tìm địa phương có linh khí, lại gặp một đám nhân loại tu sĩ đuổi gϊếŧ, nói muốn lột da ta làm xiêm y, sau đó ta liền chạy, cuối cùng không biết rơi xuống chỗ nào, liền không chạy ra được."
"Ta ở chỗ này tu luyện thật nhiều năm, đã đem nơi đây trở thành nhà, chính là bọn người vừa rồi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cầm vũ khí liền muốn công kích ta, muốn gϊếŧ ta, ta lập lời thề không thể công kích nhân loại, liền vẫn luôn chạy đến đây, lúc này gặp gỡ ngươi."
Nàng vừa khóc vừa nói, toàn bộ quá trình đều là bán thảm, lấy đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn đối phương.
Cơ Nguyệt Bạch nâng nâng vỏ kiếm, nhìn nàng so với trong trí nhớ thân rắn đã rắn chắc hơn rất nhiều, trầm mặc một chút: "Ừm."
Mắt đen Hứa Niệm xoay chuyển, sau đó đem bộ phận trên thân mình bị thương nặng nhất hướng trước mặt Cơ Nguyệt Bạch, làm bộ thống khổ nói: "Ta đã bị thương thành như vậy, lại không thể đánh trả, bằng không sư thúc ngươi đem lời thề hủy bỏ đi, cầu xin sư thúc mà." Nàng mặt dày giống bọn đệ tử gà mờ kia kêu "sư thúc", hy vọng có thể kích phát vài phần lòng trìu mến của đổi phương.
Lại quên mất chung quanh những yêu thú như nàng đã sớm đi tới hoàng tuyền dưới thanh kiếm của cô.
Cơ Nguyệt Bạch không tin nàng, yêu vật xảo trá nhất, lần này muốn lừa chính mình cởi bỏ lời thề, lần sau chắc chắn sẽ công kích nhân loại.
Hứa Niệm bỗng thấy miệng vết thương của mình không đau, ngẩng đầu thấy đối phương giơ lên một cái ngọc bình, đổ huyết thanh từ trong đó lên miệng vết thương, đi đến đâu mát lạnh đến đó, khiến cho da thịt nháy mát trở nên tươi mới.
Nàng từ trên vỏ kiếm nhảy xuống, leo lên đùi Cơ Nguyệt Bạch, không xấu hổ làm nũng: "Cảm ơn sư thúc."
Thân rắn lạnh lẽo cách bộ y phục mỏng dán trên da không ngừng cọ xát, thế nhưng lại dân lên một cỗ cảm giác dị thường.
Cơ Nguyệt Bạch đem chân rút ra, trên mặt vẫn là băng sương: "Thương thế tốt liền rời đi."
Hứa Niệm ủy ủy khuất khuất: "Vậy còn lời thề..."
Cơ Nguyệt Bạch không quản nàng, sử dụng Tránh Thủy Quyết, sau đó liền cầm kiếm hướng bên trong Ngọc Kính Hồ đi vào.
Hứa Niệm nhìn bóng dáng thon dài đi vào trong hồ, cảm thấy u oán, trong lòng chửi thầm: Thật là người so với người liền muốn tức chết ta, dựa vào cái gì nàng ta sinh ra muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn thực lực có thực lực, mà chính mình lại chỉ là một cái sâu dài, lại còn bị uy hϊếp, nàng chỉ là muốn mặc quần áo đẹp, ăn đồ ăn ngon, nàng có gì sai sao, vì sao lại luôn nhắm vào một con rắn nhu nhược đáng thương lại bất lực như nàng cơ chứ.
Ai, thật là làm rắn thật là gian khổ mừ.
Bởi vì bí cảnh mở ra, rất nhiều đệ tử của các môn phái đến đây rèn luyện, Hứa Niệm nhạy bén nghe được các phương hướng truyền đến thanh âm đánh gϊếŧ , cũng nghe tới rất nhiều yêu thú gặp tao ngộ giống nàng.
Hứa Niệm đang chuẩn bị rời đi, rồi lại nhận ra có động tĩnh cách đó không xa, nàng tự hỏi một chút, nếu lúc này nàng bị các tu sĩ khác vây công, sẽ không có ai có thể cứu nàng, vì thể nàng bơi tới ven hồ, sau khi làm tư tưởng, cuối cùng cho đầu vào trong hồ nước.
Nàng hiện vốn chính là cao giai yêu thú, thân thể cường hãn, không sợ sự lạnh lẽo của hồ nước, lại trải qua tiến giai có thể hoạt động tự nhiên ở dưới nước, không giống như nhân loại không có Tránh Thủy Quyết liền không sống được, nàng thoáng thích ứng một chút, liền có thể nhìn thấy đồ vật ở trong nước.
Nữ nhân kia tựa hồ đã đi xa, sau khi Hứa Niệm xuống nước cũng không có phát hiện ra tung tích của cô, nàng nguyên bản chỉ nghĩ ở dưới nước ngốc một lát, chờ những tu sĩ kia rời khỏi liền lên bờ, lại không nghĩ tới những người đó không chỉ không có dấu hiệu rời đi, mà còn lũ lượt nhảy vào trong hồ, rất giống như đáy hồ có bảo bối gì đó có giá trị.
Hứa Niệm đổi vị trí tự hỏi một chút, cũng biết những người này không tiện hoạt động ở trong nước, nếu gặp chướng ngại như nàng sẽ tập trung lực lượng diệt trừ, vì thế nàng cần tránh việc không cẩn thận bị tập kích, chỉ cần bị phát hiện nhất định sẽ bị trừ khử.
Nàng từ hơi thở cùng uy áp trên nhóm người này cũng biết tu vi hiển nhiên so những con gà truy sát nàng còn cao hơn một bậc, chỉ sợ bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, chuyên môn hướng đồ vật trong hồ mà tới.
Hứa Niệm nghĩ đến đây, lập tức quyết định hướng nữ nhân kia mật báo, tuy rằng Cơ Nguyệt Bạch không phải thực dễ nói chuyện, nhưng những tu sĩ tại trong bí cảnh, lại chỉ có mình cô sẽ không một lời không hợp liền gϊếŧ chết nàng.
Dùng tốc độ cao nhất du hành trong hồ lạnh lẽo này gần nửa canh giờ, Hứa Niệm rốt cuộc phát hiện Cơ Nguyệt Bạch.
Nữ nhân kia tóc đen dài như rong biển phiêu tán trong dòng nước, làn da mịn màng như ngọc, trường bào như tuyết trắng bị dòng nước cuốn về phía sau, giống như một yêu tinh quyến rũ câu người dưới nước.
Hứa Niệm phát hiện Tránh Thủy Quyết của cô đã mất, hiện tại không biết cô đang dùng phương pháp gì để duy trì hô hấp, thỉnh thoảng mười mấy giây liền thấy bọt khí từ trong miệng bay lên, lại giống hệt một tiểu mỹ nhân ngư (nàng tiên cá trẻ đẹp).
Bất quá Hứa Niệm cũng không kịp thưởng thức mỹ mạo của đối phương, đã bị một cái đuôi thật lớn từ dòng nước đen trước mặt tấn công trực diện.
_______
Bão mất điện gòi 🥲🥲