Tiểu Xà Chỉ Muốn Chuyên Tâm Tu Luyện Để Hóa Hình Sao Mà Khó Khăn Quá

Chương 4: Nguy Cơ Của Tiểu Xà

Thanh hàn kiếm kia cuối cùng cũng được thả xuống, nguy cơ cũng được giải trừ.

Hứa Niệm thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn bộ thân rắn nằm liệt trên mặt đất.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, người nọ đã sớm vô thanh vô tức rời đi.

Hứa Niệm lăn trên cỏ một cái sau khi thoát khỏi tai nạn, sau đó nhân lúc Bạch Hổ và Ưng Uy Mãnh chưa phát hiện ra Cơ Nguyệt Bạch đã rời đi, vội vàng vọt vào linh tuyền, lại bắt đầu tu luyện.

Đến lúc Hứa Niệm mở mắt ra lần nữa, đã qua gần nửa tháng, không chỉ đã chuyển hóa toàn bộ Đế Lưu Tương nàng đã hấp thu trước đó, linh khí của linh tuyền cũng bị nàng hấp thụ hầu như không còn, linh tuyền muốn một lần nữa tràn đầy linh khí thì cũng phải ba đến bốn năm, linh khí lần này hẳn là bọn Bạch Hổ vì nghênh đón Đế Lưu Tương mà tích cóp, toàn bộ bị Hứa Niệm hấp thu.

Sau khi xuống núi, một hồi ác chiến là không thể tránh khỏi.

Hứa Niệm cảm giác được, bản thân muốn hóa hình vẫn còn cần hấp thụ rất nhiều linh khí, trên Tiểu Thương Sơn này đã không còn đủ linh khí để duy trì nàng hóa hình, nàng hiện tại cần một địa phương khác linh khí dồi dào mới được.

Nàng xuống núi giống như lúc lên núi, vẫn cẩn thận ẩn nấp thân mình để tránh bị Bạch Hổ, Ưng Uy Mãnh chúng nó công kích, chỉ là ngọn núi hôm nay khác lạ, có một sự yên tĩnh bất thường.

Đi đến lưng chừng núi, Hứa Niệm nhạy bén cảm giác được một cỗ huyết tinh khí cùng với một ít mùi thịt thối rữa, Hứa Niệm cẩn thận ẩn nấp thân mình, lặng lẽ đi tới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi nhìn thấy cái thi thể rất lớn màu trắng có một lỗ thủng đầy máu trên người trước mặt, con ngươi Hứa Niệm co rút lại.

Là Bạch Hổ, nó đã chết.

Hứa Niệm quan sát cái thi thể kia nửa ngày, Bạch Hổ chính là yêu quái có chiến lực mạnh nhất của Tiểu Thương Sơn, rốt cuộc là ai đã gϊếŧ chết nó, Hứa Niệm nhìn vết máu đã khô cạn kia một lúc lâu, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một pháp khí.

Đó là một thanh kiếm, ánh sáng lưu chuyển khắp bảo kiếm, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Hứa Niệm càng xem miệng vết thương kia càng cảm thấy đúng là do thanh kiếm này gây ra, hơn nữa nhìn kỹ có vẻ chỉ dùng đúng nhất kiếm trảm hổ.

Hứa Niệm cảm giác lông tơ của mình đang dựng ngược lên, mặc dù nó không tồn tại, nàng cảm thấy chính mình may mắn, hành sự theo hoàn cảnh, biết lúc nào nên cúi đầu, bằng không kết cục của nàng có thể đã giống như Bạch Hổ.

Hứa Niệm một bên thổn thức, một bên thuần thục lấy đi toàn bộ bảo tàng trên người Bạch Hổ, nàng đã từng nhặt được túi trữ vật từ thi thể tu sĩ nhân loại, không gian bên trong tuy không lớn, nhưng lại so với cái nàng tự làm vẫn tiện lợi hơn.

Sau đó trên đường, nàng lại đυ.ng phải rất nhiều thi thể yêu thú, xem miệng vết thương phần lớn là bị một kiếm xuyên qua, còn có những yêu thú chỉ cần kiếm khí đến gần liền đã mất mạng.

Hứa Niệm nhìn đến thi thể Ưng Uy Mãnh thời điểm, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thấy nhiều thành quen, thi thể Ưng Uy Mãnh treo trên một cây cổ thụ cao ngất ngưởng, Hứa Niệm bò lên trên cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vẫn là một kiếm xuyên tim quen thuộc, Ưng Uy Mãnh cũng không thể chạy trốn.

Ngày thường tuy rằng thường xuyên cùng nó đoạt con mồi, đoạt tài nguyên tu luyện, còn lo lắng bị nó bắt gϊếŧ, nhưng khi nhìn nó chết ở trước mặt mình, Hứa Niệm vẫn là cảm giác thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo buồn), bất quá điều này cũng không khiến động tác nàng thu thập móng vuốt, lông chim của Ưng Uy Mãnh chậm trễ.

Đồng thời Hứa Niệm cũng hoàn toàn minh bạch thái độ của nhân loại đối với yêu vật, nàng hạ quyết tâm về sau gặp được tu sĩ nhân loại nhất định phải đi đường vòng, ở trước khi nàng hóa hình kiên quyết không thể để bị phát hiện.

5 năm sau.

Hứa Niệm như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng vất vả tìm thánh địa đầy đủ linh khí để nàng tu luyện thế nhưng lại là một chỗ bí cảnh.

Mấy năm nay, từ lúc nàng bắt đầu liều mạng hóa hình, lại phát hiện nơi này giống như nhân gian tiên cảnh không những không có thiên địch mà còn đầy đủ linh khí sung túc, vì thế nàng bắt đầu lười biếng, không còn tích cực tu luyện như trước nữa.

Nhưng nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hôm nay trong lúc nàng đang tận hưởng niềm vui, đột nhiên một vết nứt xuất hiện, theo sau đó nhảy ra rất nhiều tu sĩ nhân loại, cùng nàng đối mặt.

Những tu sĩ đó hiển nhiên bị Hứa Niệm làm cho hoảng sợ, có người đứng tại chỗ ngây người, còn số còn lại lập tức lấy lại tinh thần, sau đó liền liều mạng hướng về Hứa Niệm chém tới.

Hứa Niệm bởi vì năm đó phá bỏ lời thề, chỉ cần một kích vào nhân loại thì tim liền đau thắt, đau đến mức phải lăn lộn trên mặt đất, thấy tình huống như này, dù cho thực lực có mạnh đến đâu, thì cũng không dám ứng chiến với những "con gà" cùi bắp này, chỉ trong chớp mắt, đuôi rắn cuộn thành dạng lò xo, bắn như bay ra ngoài.

Nhưng những con sâu kiến kia thấy Hứa Niệm không chiến mà chạy, liền càng thêm hưng phấn lên, đồng loạt ngự kiếm, thuận theo chiều gió, đuổi theo hướng Hứa Niệm đang chạy trốn.

Trên đường chạy trốn, vài nhân loại còn bắn lửa bắn lên cái đuôi của Hứa Niệm khiến nó đen thành một khối, cảm giác nóng rát và đau đớn khiến nàng muốn cắn người.

Nhưng nàng cũng chỉ là dám nghĩ mà thôi.

Năm năm nay, nàng vì tránh cho tình huống đêm đó xuất hiện lần nữa, rốt cuộc tu luyện ra một chiêu thần thông, nàng cảm thấy nàng phải nói chuyện với đám gà này một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Niệm liền quay đầu đe dọa bọn hắn: "Lại đuổi theo ta, ta liền cắn chết các ngươi!!"

_________

Tên thần thông: Cắn người đại pháp :)))