Huấn Luyện Viên Đỉnh Cao (Esport)

Chương 4: Nước cờ hiểm

Hoa Quốc, toà nhà tổng bộ Liên Minh Esport King of Guns, trong phòng họp.

Du Minh Tương cất di động, quay đầu lại nhìn bên cạnh Alpha, trong mắt tràn đầy vui vẻ: “Chủ tịch Tề, cậu ấy đồng ý!”

Tề Hằng cười sang sảng: “Tôi cũng đoán được cậu ấy sẽ đồng ý! Mấy năm nay câụ ấy vẫn luôn quan tâm King of Guns, trong ngước còn có người khiến cậu ấy không yên lòng. Cô đánh bài tình cảm không sai đi đâu được. Chỉ cần cậu ấy trở về, mọi thứ đều dễ nói.”

Du Minh Tương nhíu mày, có hơi lo lắng nói: “Nhưng mà A Vũ đưa ra điều kiện, muốn huấn luyện viên có quyền lên tiếng tuyệt đối, không cần biết phương thức tuyển chọn của đội quốc gia, thay thế bổ sung đội viên, sắp xếp đội hình, đều phải do cậu ấy định đoạt. Phía trên có thể đáp ứng sao? Chuyện này liên quan đến lợi ích sẽ tranh cãi không ít đâu?”

Trong mắt Tề Hằng hiện lên sự lạnh lẽo: “Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách. Đội quốc gia có quá nhiều vấn đề, cũng đúng lúc cần xử lý cho tốt. Lần trước, để nhà tài trợ đưa tuyển thủ ngôi sao vào đội, kết quả thì sao? Thi đấu đánh nát bét, thật mẹ nó mất mặt.”

Du Minh Tương: “……”

Người "bỏ tiền vào đội" trong lời của Tề Hằng, là tay súng bắn tỉa Mạc Hàm Thiên chủ lực của đội quốc qia lúc trước, đoạt giải Người mới xuất sắc nhất ở giải đấu chuyên nghiệp trong nước, ID đăng ký ở Liên Minh chuyên nghiệp là “Devil”, ý nghĩa là Ma Vương theo tiếng Anh, các fan cũng gọi cậu ta là “Tay súng bắn tỉa đại ma vương”.

Mạc Hàm Thiên là một Alpha, năm đó 18 tuổi, vẻ ngoài đẹp trai, weibo mấy ngàn vạn fans, phía sau có vô số kim chủ ba ba, câu lạc bộ cũng chịu trả giá cao để tài trợ cậu ta. Liên Minh có được tài trợ kếch xù cũng tỏ vẻ “Chúng tôi muốn xây dựng hình tượng tuyển thủ esport tốt đẹp", vì thế để cậu ta đảm nhiệm “Đại sứ King of Guns”, quay chụp không ít quảng cáo tuyên truyền.

Mạc Hàm Thiên lúc đó nổi bật không gì sánh được, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều là poster của cậu ta, còn được hoan nghênh hơn cả diễn viên ngôi sao đứng đầu trong giới. Kết quả tại Cúp thế giới đánh nát không thể nát hơn. Thực ra không phải kỹ thuật của cậu ta không tốt, mà là tâm lý quá kém, được fans tâng bốc mỗi ngày sống trên mây, còn tưởng rằng bản thân mình mạnh thật, sau khi thua hai trận sang chấn tâm lý luôn.

Đội tuyển Hoa Quốc tại vòng loại thế giới gặp khó khăn, chính vì bắn tỉa vẫn luôn không trụ được.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là huấn luyện viên Trương gánh còng lưng.

Huấn luyện viên Trương cũng khổ không nói hết, căn bản không có tiếng nói với tuyển thủ, chỉ có thể bị cư dân mạng chửi đến nỗi phải từ chức tạ tội.

Tuyển thủ esport phần lớn là trẻ tuổi (trẻ trâu), đặc biệt là những tuyển thủ ngôi sao mấy ngàn vạn fans, up đại một story đều có vô số fans trả lời ủng hộ. Bị tâng bốc lâu quen rồi, thái độ khó tránh khỏi thay đổi, thậm chí quên mất ước mơ ban đầu lúc trước khi đi đánh esport.

Muốn trấn áp đám người này, cần một huấn luyện viên đỉnh chóp.

Mấy huấn luyện viên lúc trước tính tình đều quá hiền lành, hơn nữa, bản thân rất nhiều huấn luyện viên trình độ chơi game cũng không cao, tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó ngoài miệng không nói, trong lòng lại nghĩ: Chơi game tệ như vậy, dựa vào cái gì chỉ đạo tôi?

Mời huấn luyện viên nước ngoài, ngôn ngữ không thông, tiền lương lại cao, thành tích tốt đều là công lao của huấn luyện viên nước ngoài, còn bị truyền thông nước ngoài châm chọc mỉa mai.

Sau khi Tề Hằng lén thảo luận cùng Du Minh Tương, nghĩ tới Giang Thiệu Vũ —— vị đội trưởng kiêm huấn luyện viên tự mình dẫn dắt chiến đội ngựa ô mạnh nhất trọng lịch sử các mùa giải, đến nay tên của anh còn khắc trên tường vinh danh của Liên Minh chuyên nghiệp: ACE - Wing.

Anh rời khỏi giới esport suốt 5 năm, vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn như cũ, là thần tượng của vô số người chơi lâu năm.

Tuy đã giải nghệ nhiều năm, nhưng nhìn đẳng cấp ở server quốc tế của anh, thậm chí trình độ còn cao hơn tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó trong nước. Để anh đảm nhiệm huấn luyện viên, đủ để cho các tuyển thủ chuyên nghiệp tâm phục khẩu phục.

Điều duy nhất khiến người ta lo lắng chính là, anh không có bất kỳ bối cảnh nào ở câu lạc bộ, năm đó chiến đội ACE cũng là xuất thân chiến đội tân binh. Chức vụ huấn luyện viên đội quốc gia này, lợi ích liên quan quá nhiều mắt xích, phá lệ tuyển dụng sẽ rất khó.

Du Minh Tương gọi điện thoại có được sự đồng ý của Giang Thiệu Vũ trước, còn lại phải giao cho Tề Hằng làm công tác vận động.

Nghĩ đến chuyện cũ năm đó Giang Thiệu Vũ dẫn dắt ACE đoạt giải quán quân, Du Minh Tương hít sâu, rất có lòng tin nói: “Tôi có dự cảm, A Vũ đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên đội quốc qia, lứa tuyển thủ đội quốc gia tiếp theo, rất có thể trở thành một con ngựa ô trong giải đấu Cúp thế giới!”

Tề Hằng cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết khó khăn sắp tới. Nếu thật sự không được, mời người bạn cũ kia của tôi ra mặt làm kim chủ baba, chúng ta sẽ càng có quyền lên tiếng.”

Hoa Quốc, thời gian đã gần rạng sáng.

Hai người thương lượng tốt phương án sắp tới, một trước một sau rời khỏi tổng bộ Liên Minh.

Đi ngang qua bức tường vinh dự ở lầu một, Tề Hằng thấy ảnh chụp 5 năm trước dán trên tường.

Ảnh chụp một thiếu niên mặt mày thanh lãnh, ôm cúp biểu tình cứng đờ, có vẻ như thực sự không thích bị người ta vây xung quanh chụp ảnh.

Tề Hằng khẽ thở dài —— Giang Thiệu Vũ đã từng là đối thủ mạnh nhất của anh ta.

Năm đó ACE gặp BM ở trận chung kết, trận chung kết kia chiến đấu vô cùng kịch liệt. Trận quyết thắng mấu chốt, đồng đội chết hết, hai bên đều chỉ còn lại mỗi bên một tay súng bắn tỉa.

Hai người suốt một đường đổi boongke che chắn, nhanh chóng di chuyển, cẩn thận tìm vị trí của đối phương. Phố hẻm địa hình phức tạp, khắp nơi đều là chướng ngại vật, hơi sơ sẩy sẽ bị đối phương bắn chết. Cuối cùng, hai người đồng thời tìm được cơ hội, chẳng qua, Tề Hằng ra tay chậm hơn Giang Thiệu Vũ 0.1 giây, bị Giang Thiệu Vũ dứt khoát lưu loát bắn một phát vỡ đầu.

Tề Hằng vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, còn nghĩ sau mùa giải lại phục thù.

Kết quả Giang Thiệu Vũ giải nghệ.

Giữa bọn họ, rốt cuộc không thể phân định thắng bại.

Năm đó Giang Thiệu Vũ mới 18 tuổi, Tề Hằng đã là lão tướng 21 tuổi, không bao lâu sau anh ta cũng giải nghệ, làm việc tại tổng bộ Liên Minh, chậm rãi lên được vị trí Phó chủ tịch hiện giờ. Ở Liên Minh quyền hạn của anh ta cũng không lớn, nhưng anh là lãnh đạo cấp cao duy nhất của Liên Minh xuất thân từ tuyển thủ esport, vẫn có thể nói được với lời.

Sau khi Giang Thiệu Vũ rời đi, King of Guns mới bắt đầu tổ chức giải đấu Cúp Thế Giới.

Mấy năm nay, ở trong nước giải thi đấu chuyên nghiệp Hoa Quốc cũng vô cùng sôi nổi, cũng xuất hiện không ít ngôi sao mới có thiên phú, nhưng mỗi năm biểu hiện của đội quốc gia tại Cúp Thế Giới đều không được như mong muốn.

Tề Hằng rất muốn thay đổi loại cục diện hỗn loạn này.

Giang Thiệu Vũ là một nước cờ hiểm.

Không phá thì không xây được. Hy vọng anh trở về, có thể hoàn toàn đánh vỡ trước mắt cục diện bế tắc.

Tề Hằng ngẩng đầu nhìn ảnh chụp vinh danh trên tường, thấp giọng nói: “Tôi tin tưởng, cậu nhất định có thể lại lần nữa tạo nên kỳ tích, cũng không uổng công tôi vẫn luôn xem cậu là đối thủ mạnh nhất. Cậu nói đi?”