Huấn Luyện Viên Đỉnh Cao (Esport)

Chương 3: Chị chờ cậu trở về

Ký ức nhanh chóng hiện lên trong đầu, Giang Thiệu Vũ nhìn tin nhắn trên di động, trầm mặc thật lâu.

Du Minh Tương quả nhiên có năng lực, hai ba câu liền gợi lên sự áy náy mà anh chôn sâu dưới đáy lòng.

Anh đưa những người này vào thế giới esport, lại không thể tìm cho họ một chốn về. Năm đó đồng đội còn quá nhỏ, đội trưởng như anh đột nhiên rời đi, phủi tay bỏ hết tất cả, các đội viên cũng ngu người, không biết nên làm gì bây giờ, hơn nữa tư bản sau lưng quạt gió thêm củi…… Chọn sai chiến đội, tài hoa bị mai một, đúng là thực sự khiến người ta đau xót.

Giang Thiệu Vũ hít sâu, gõ chữ hỏi: “Chị Du đột nhiên nhắc tới Diệp Tử cùng Tiểu Thần, chẳng lẽ là muốn kéo tài trợ, muốn lập lại chiến đội ACE, làm tôi trở về làm huấn luyện viên?”

Du Minh Tương: “Không phải lập lại ACE.”

Du Minh Tương: “Chúng tôi muốn mời cậu đảm nhiệm huấn luyện viên đội quốc gia.”

Giang Thiệu Vũ: “………”

Đội quốc gia?? Chị đùa em à?!

Giang Thiệu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, cúi xuống nhìn lại lần nữa.

—— Không sai, trong tin nhắn của Du Minh Tương, thật sự nhắc tới ba chữ “Đội quốc gia”.

Thấy Giang Thiệu Vũ gửi qua dấu ba chấm, Du Minh Tương dứt khoát gọi điện thoại qua.

Giang Thiệu Vũ nhận điện thoại, bên tai truyền đến giọng nữ dịu dàng quen thuộc, giọng nói nghẹn ngào rõ ràng: “A Vũ, chị mới vừa họp ở tổng bộ Liên Minh xong, chúng tôi mời cậu xuống núi, cũng là không còn cách nào khác. Đội quốc gia ở vòng thứ nhất Cúp thế giới đã bị loại thẳng cẳng, thành tích rất tệ hại, huấn luyện viên Trương từ chức ngay tại chỗ, Hoa Quốc đã không còn huấn luyện viên nào có thể tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện sắp tới.”

“Vốn dĩ có ý định mời huấn luyện viên nước ngoài, để Celt của khu vực Bắc Mỹ đảm nhiệm huấn luyện viên trưởng, nhưng hắn ta mở miệng đòi lương 8000 vạn một năm, quá cao so với mức chúng tôi định trả. Cư dân mạng nghe nói muốn mời huấn luyện viên nước ngoài, còn chửi chúng tôi lên tận hot search, chẳng lẽ Hoa Quốc không có ai sao? Chỉ một huấn luyện viên esport cũng không tìm thấy, một hai phải khom lưng uốn gối xin trợ giúp từ nước ngoài?”

“Mời huấn luyện viên nước ngoài nếu thành tích tốt, truyền thông nước ngoài khẳng định sẽ nói đây đều là công lao huấn luyện viên nước ngoài; nếu thành tích không tốt, bọn họ sẽ nói là tuyển thủ khu vực Hoa Quốc quá cùi bắp không gánh nổi.”

“Đội quốc gia này đã 5 năm liên tục thay đổi năm huấn luyện viên, huấn luyện viên lúc trước bị chửi quá nên sợ, không muốn dẫn đội nữa. Huấn luyện viên mới lại không dám nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này. Nghĩ trước nghĩ sau, chúng tôi mới quyết định mời cậu. Tuy cậu không có kinh nghiệm huấn luyện đội quốc gia, nhưng cậu đã từng là huấn luyện viên chiến đội ACE, tạo ra chiến đội ngựa ô ngược dòng mạnh nhất trong lịch sử mùa giải, chúng tôi tin tưởng năng lực dẫn đội của cậu.”

“A Vũ, xin cậu suy xét lại kỹ càng. Rất nhiều người đều đang đợi cậu trở về.”

“……” Giang Thiệu Vũ nghe giọng cô nghẹn ngào, anh nhíu mày, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Hiện tại, tình cảnh đội quốc qia quả thực khó khăn.

Ngoài mặt Du Minh Tương nói dễ nghe vậy thôi, thật ra chính là “bất chấp tất cả” tìm đường sống.

Dù sao trong nước đã không tìm được huấn luyện viên tốt hơn, mời nước ngoài hỗ trợ, một mặt sẽ bị cư dân mạng mắng, mặt khác tiền lương của huấn luyện viên nước ngoài đặc biệt cao, hơn nữa ngôn ngữ không thông rất khó trao đổi, còn không bằng mời “huyền thoại” thoái ẩn giang hồ như anh tới thử một phen.

Về nước sao?

Lấy thân phận huấn luyện viên, trở lại sàn thi đấu đã lâu không đến?

Giang Thiệu Vũ nhìn cảnh sắc tiêu điều ngoài cửa sổ, đáy lòng ngổn ngang trăm mối.

Anh rời đi 5 năm. Những cậu bé từng gọi anh là “Vũ ca”, hiện tại đã là trụ cột các chiến đội lớn, có người không may mắn bị chèn ép cho ngồi dự bị, có người tự mình tìm đường chết bị cấm thi đấu, còn có người thậm chí chuẩn bị giải nghệ.

Đội quốc gia ngư long hỗn tạp.

Một khi anh tiếp nhận chức vụ huấn luyện viên, xem như thừa nhận áp lực lớn xưa nay chưa từng có—— đến từ cư dân mạng, các tuyển thủ, lãnh đạo Cục thể thao điện tử, các câu lạc bộ lớn, các loại vấn đề, anh đều phải đi giải quyết.

Anh cũng không có kinh nghiệm huấn luyện chiến đội câu lạc bộ chính quy trong nước, tuổi trẻ, bối cảnh không có, rất khó khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Nếu thành tích không tốt, anh sẽ bị mắng còn thảm hại hơn.

Chẳng qua, anh cũng không sợ bị mắng. Thời điểm anh giải nghệ năm đó, anh hùng bàn phím trong nước cho anh lên hot search ba ngày liên tục, chửi anh đến mức máu chó đầy đầu, anh đều thờ ơ không quan tâm.

Đội quốc gia tiến đánh ra quốc tế, vòng 8 đội mạnh nhất cũng không vào nổi, là thấy không còn gì để nói rồi, không thể tệ hơn được. Anh lên làm huấn luyện viên tốn thời gian lăn lộn một lần nữa, cũng không đến mức vòng loại cũng không vào được chứ?

Huống hồ, nghe ý Du Minh Tương nói, Diệp Tử bị cấm thi đấu, Tiểu Thần bị cho ngồi dự bị, lão Lâm muốn giải nghệ, Bùi Phong vậy mà không làm tuyển thủ chuyên nghiệp?

Lúc trước anh rời đi vội vàng, bỏ rơi những người này mặc kệ, chung quy là nợ bọn họ một lời xin lỗi.

Không thể cứ trốn tránh.

Nghĩ đến đây, Giang Thiệu Vũ rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết đoán nói: “Để tôi làm huấn luyện viên, có thể. Nhưng tôi có hai điều kiện, chị thương lượng với ban lãnh đạo, thử xem có thể đồng ý hay không.”

Du Minh Tương kích động đến nỗi giọng nói run run: “Cậu nói đi, điều kiện gì? Chúng tôi sẽ hết sức phối hợp!”

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Thứ nhất, sau khi tôi đảm nhiệm huấn luyện viên đội quốc gia, phương thức tuyển chọn đội quốc gia phải đổi lại lần nữa, danh sách cuối cùng do tôi định đoạt. Thứ hai, ngày thường huấn luyện hay khi thi đấu bài binh bố trận, ai đánh chính, ai đánh thay thế bổ sung, phải để huấn luyện viên quyết định. Hy vọng ban lãnh đạo không cần can thiệp quá nhiều.”

Du Minh Tương ngẩn người. Giang Thiệu Vũ đưa ra điều kiện, tổng kết đơn giản, thật ra là “Người ngoài nghề không cần can thiệp trong nghề”. Một khi ban lãnh đạo khoa tay múa chân với cách huấn luyện của anh, chắc chắn anh sẽ không thi hành.

Để tránh cho người ngoài can thiệp từ gốc, quan trọng là huấn luyện viên phải có được quyền lên tiếng chân chính.

Xem ra Giang Thiệu Vũ nghiêm túc!

Du Minh Tương vội vàng nói: “Chị hiểu rõ ý cậu, chị sẽ truyền đạt lại. Thật ra lãnh đạo Liên Minh Thể thao điện tử cũng thay đổi một vài người, Phó chủ tịch đánh giá cậu rất cao, yêu cầu của cậu hẳn là không thành vấn đề!”

Giang Thiệu Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị Du, hiện tại chị công tác ở đội quốc gia sao?”

Du Minh Tương cười nói: “Không sai. Sắp tới chị là quản lý đội quốc gia, kiêm dẫn đội thi đấu quốc tế. Chờ cậu trở thành huấn luyện viên đội quốc gia, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu!”

Giang Thiệu Vũ nghe giọng nói lanh lảnh của cô, nhớ tới chuyện cũ năm đó cùng nhau dẫn dắt chiến đội ACE nam chinh bắc chiến với Du Minh Tương, giọng nói không khỏi hoà hoãn: “Bên này tôi còn có vài việc cần phải xử lý, xử lý xong, tôi sẽ nhanh chóng về nước, chờ gặp mặt rồi nói sau.”

Du Minh Tương nói: “Được, chị chờ cậu trở về!”

Cúp điện thoại xong, Giang Thiệu Vũ thở dài một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve di động, như có điều suy nghĩ.

Huấn luyện viên đội quốc gia sao?

Đây chính là khó khăn cấp địa ngục.

Không biết trong nước còn có mấy người, nhớ rõ tên của anh?