Thời Phong:...Sao cậu lại biết hết thế này?!
Thời Phong cố nhịn, quay ra nửa mặt phải, vốn được fan khen ngợi không ngớt, tiếp tục giọng mờ ám: “Chẳng lẽ em không thấy anh đẹp trai sao? Tối nay chúng ta có thể cùng thảo luận về kịch bản…”
【Hay thật đấy! Đây chính là cái gọi là kịch bản dạ quang trong truyền thuyết của giới giải trí đây sao?!】
【Mà sao người này cứ khoe nửa mặt phải của mình thế nhỉ? Cứ như bị co giật cơ mặt vậy, nhìn rùng rợn hết sức…】*
【Đạo diễn nào làm phim kinh dị nên cân nhắc mời anh ta đóng vai "quái nhân nửa mặt phải" gì đó đi!】
Dịch Thiêm Thiêm nghiêm túc suy nghĩ.
Thời Phong bắt đầu siết chặt nắm đấm, cố kìm nén cơn bực tức, lần nữa phô bày thân thể như con công xòe đuôi, vén áo lên khoe cơ thể.
Anh ta tự tin rằng với thân hình của mình, với những múi cơ bụng hoàn mỹ, sẽ khiến Dịch Thiêm Thiêm phải đổ gục.
【Ủa? Người này lại tính làm gì đây?】
【Không phải anh ta đâu có cơ bụng, chỉ có đống thịt mỡ mà thôi!】
【Tôi khỏi cần nhìn nữa, chi bằng tôi ra sau bếp ngó mấy anh đầu bếp nhào bột làm há cảo còn hơn!】
Dịch Thiêm Thiêm tiếp tục châm chọc trong lòng.
Dịch Thiêm Thiêm suýt nữa bị người đàn ông trước mặt làm cho phát hoảng.
Thời Phong nghe thấy vậy liền cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Gần đây anh ta không đến phòng gym được bao lâu, cộng thêm tối nay ăn hơi quá đà, nên cơ thể vốn cũng tạm ổn giờ đã trở thành thế này.
Cái bụng tròn xoe khiến anh ta chẳng còn chút dáng vẻ của một mỹ nam, mà trông như một ông chú bụng mỡ.
Đúng lúc đó, Andrew cũng vào rửa tay, vừa khéo nghe thấy câu châm chọc của Dịch Thiêm Thiêm.
Anh chàng Andrew cố nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, liền bật cười ha hả ngay trước mặt Thời Phong.
Thời Phong bực bội buông vạt áo xuống, hừ lạnh một tiếng, định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên nghe thấy Dịch Thiêm Thiêm lại bắt đầu.
【Tối nay Thời Phong vì tâm trạng tồi tệ từ ban ngày đã đi tìm Tưởng Mỹ Mỹ để phát tiết. Hai người đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...】
【Nhưng anh ta không ngờ rằng Tưởng Mỹ Mỹ lại mắc bệnh truyền nhiễm phải không?!】
【Và giờ anh ta đã bị lây bệnh rồi, chẳng mấy mà chỗ đó của anh ta sẽ nổi mụn mà thôi, ôi ôi ôi.】
Bước chân của Thời Phong đột ngột khựng lại, anh ta quay đầu lại: “???”
Thời Phong rất muốn gào lên: "Cậu đang nói cái gì vậy?!"
Nhưng giờ anh ta lại không nói được gì, chỉ có thể trừng mắt to hét lên: "Dịch Thiêm Thiên!"
Dịch Thiêm Thiêm thật sự bị người trước mặt dọa cho sợ, lo lắng không biết tên này có lại phát ra cái gọi là sức hút của mình nữa không.
Cậu cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì không, Thời ảnh đế?"
Nhìn ánh mắt Dịch Thiêm Thiêm nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc, anh ta bỗng cảm thấy mình như đang nuốt phải cục tức, có khổ cũng không nói nên lời! .
Chỉ có thể nghiêm mặt, nghiến răng nói: "Tạm biệt!"
Khóe môi Dịch Thiêm Thiêm khẽ giật.
【Hả? Ra khỏi nhà vệ sinh cũng phải chào tạm biệt à?】
【Tên này chẳng lẽ định quy tắc ngầm với mình sao??】
Cậu giờ mới nhận ra à!
Trong lòng Thời Phong như muốn gầm lên như con rồng phun lửa.
Vậy cậu làm gì khi nãy hả!!!
Andrew, người chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, ôm lấy bồn rửa tay mà cười không ngừng. Phải đến khi nhận được ánh mắt tức giận từ Thời ảnh đế, cậu ta mới cố gắng kìm lại một chút.
Nhưng ngay khi Thời Phong rời khỏi nhà vệ sinh, Andrew lập tức bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười chế giễu của Andrew phía sau, mặt Thời Phong nóng bừng.
Lần này đúng là mất hết mặt mũi rồi!
“Anh sao thế?” Dịch Thiêm Thiêm nghiêng đầu nhìn Andrew, người đang ôm bụng cười lăn lộn, tò mò hỏi.
Andrew nhanh chóng đứng thẳng người, vội vã xua tay: “Không có gì, tôi chỉ vừa nhớ ra một chuyện buồn cười thôi!”
Sau bữa tiệc, đạo diễn không tổ chức thêm hoạt động gì nữa vì tối nay ông đã mời chàng trai đẹp trai của quán lẩu đi bar, bắt đầu cuộc tình ngọt ngào của mình.