Đoạt Tử

Chương 7

Chương 7: Giống như đã từng quen biết
Edit: Rika

Trong phòng đốt mùi hương Ấn Độ, mùi thanh lịch mà đạm mạc, trong căn phòng tràn ngập mùi trà, hương thơm thật tươi mát.

“Kỳ thật tôi vẫn đề nghị mọi người mấy năm nay nên ra ngoài quan sát một chút, nhìn thế giới bên ngoài, cảm thụ cuộc sống và văn hóa bên ngoài, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, có đúng thế không?”

Phan Tuyền chính là nhà đầu tư, nói càng nhiều càng chứng tỏ học vị của mình cao, có đôi khi lại dùng cái cách của nhà khoa học mà nói chuyện.

“Đúng vậy” Lâm Diễm gật đầu phụ họa, giọng điệu chân thành “Chờ có cơ hội, anh Tuyền nhất định phải giới thiệu cho tôi vài chỗ tốt đó”

“Hỏi cái này với tôi là đúng người rồi”Phan Tuyền chống tay lên bàn, nhìn Lâm Diễm “Sau này, tiểu Yến muốn đi đâu, chỉ cần nói với tôi, tất cả mọi chi phí tôi sẽ tài trợ cho cô”

Lâm Diễm mím môi cười khẽ, xinh đẹp vạn phần “Anh Tuyền thật là một người hào phóng, nhưng mà tôi nghĩ muốn dựa vào chính mình, Phó tổng nói qua mấy tháng sẽ phát lương cho tôi”

“Tiền lương của cô một tháng bao nhiêu?” Phan Tuyền hỏi

Lâm Diễm cúi đầu, Phan Tuyền còn muốn mở miệng nói tiếp, thì điện thoại trong túi xách vang lên. Lâm Diễm do dự, ngẩng đầu nhìn Phan Tuyền “Anh Tuyền, tôi đi nghe điện thoại một chút”

Phan Tuyền nhấp một ngụm trà mà phục vụ mới mang tới “Ừ, cô đi đi”

Hôm nay, Phan Tuyền mang cô tới một nhà hàng nổi tiếng về món cá, nhà hàng này là một nhà hàng mang phong cách cổ kính, có sân vườn rất rộng rãi thoáng mát.

Lâm Diễm đứng gần một bồn hoa, nghe điện thoại Lý Đường gọi tới.

“Tý nữa, Nhan Tầm Châu tới đây” Lâm Diễm nói.

Lý Đường bên đầu dây trầm mặc “ Nếu chưa chuẩn bị tốt, thì tôi lại đấy đón cô?”

“Tổ chức giao nhiệm vụ, tôi chưa lâm trận mà đã bỏ chạy sao?” Lâm Diễm bỗng dưng nở nụ cười, gió đêm thôi vào lá cây kêu , Lâm Diễm đưa tay chạm vào từng phiến lá,sau đó hơi nghiêng người để tránh gió.

“Không, cái này gọi là đi lòng vòng một hồi” Giọng nói Lý Đường vang lên, nghe xa xôi như từ trong khoảng không truyền tới.

“Nếu như tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt thì sao?” Lâm Diễm lại hỏi

Lý Đường trầm mặc, sau đó Lâm Diễm lại mở miệng nói tiếp, giọng nói vui vẻ “Nói về tổng thể, có thể Nhan Tầm Châu chưa chắc đã nhớ ra tôi là ai, nếu anh ta còn nhớ rõ tôi, chứng tỏ tôi có một chút ảnh hưởng với anh ta, tôi cũng thật lấy làm vinh dự khi làm rối loạn tuyến đầu của anh ta”

Lâm Diễm dứt lời, đầu bên kia Lý Đường chậm chạp không nói lời nào, qua thật lâu, mới mở miệng nói “Nếu có gì phiền toái thì hãy gọi cho tôi”

Lâm Diễm “Vâng” một tiêng, tắt điện thoại, đột nhiên nghĩ đến hồi còn đi học cô thầm mến lớp trưởng, trừ bỏ lớp trưởng ra thì cũng chỉ có Giang đại đội trưởng chính trực, thiện lương, khát vọng to lớn, trước kia anh ta đã từng nói với cô ước mơ là đẩy mạnh ngành IT của Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp đại học,anh ta đã đi làm trong nghành sản xuất điện thoại di động.

Hành lang dài, giữa sân lại có một hòn giả sơn, tiếng nước róc rách chảy xuống, đâu đó vang lên thoảng thoảng bài hát《 Tri âm tri kỷ 》, tiếng đàn vang lên nghe thật yên bình.

Lâm Diễm cầm điện thoại quay trở lại, cách đó không xa vang lên từng tiếng bước chân, nhìn bóng dáng hai người đang bước tới, theo bản năng, Lâm Diễm nghiêng người qua, đem chính mình ẩn núp vào bóng tối của hành lang.

“Tầm Châu, Tuấn Tuấn bị cảm mấy ngày nay vẫn chưa có đỡ tý nào, đế nó ở nhà, em thật sự rất lo” Là giọng nói của Trương Mộ Mộ.

“Bảo mẫu không phải là người sao?” Nhan Tầm Châu nói.

“Sao mà giống nhau được? Em là mẹ của con” Giọng nói của Trương Mộ Mộ có vẻ đề cao hơn, sau đó lại hạ thấp xuống “Được rồi, em phải đi cùng anh, anh đừng có dùng cái bộ mặt lạnh lùng đó, chẳng dọa được ai đâu”

“Được rồi, vào đi thôi”

. . . . . . . .

Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu . . . . .Trong lòng, Lâm Diễm đem cái tên Nhan Tầm Châu mặc niệm mấy lần, dựa lưng vào cây cột, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đêm lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng cũng lạnh lẽo.

_____________

Phan Tuyền lớn hơn Nhan Tầm Châu mười tuổi, thân thiết gọi Nhan Tầm Châu là“Nhan đệ”

Bất luận cái gì cũngcó sự so sánh đối lập nhau, chỉ có điều, so sánh cao thấp cũng có mức độ khác nhau, nếu Phan Tuyền là một người đàn ông thành công, phong độ, lúc này đứng bên cạnh Nhan Tầm Châu, cả người đều bị ánh sáng của Nhan Tầm Châu che lấp đi hết.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Phan Tuyền, Nhan Tầm Châu nở nụ cười “Cám ơn Phan tổng đã đích thân chiêu đãi”

“Phải nói là có thể mời đượcNhan đệ cùng vợ của cậu tới dùng cơm, đây quả là vinh hạnh của tôi” Phan Tuyền kéo ghế mời Nhan Tầm Châu, sau đó Trương Mộ Mộ đang đứng phía sau mở miệng nói “Không thể tưởng tượng được, Phan tổng mới đến thành phố S không lâu mà cũng biết đến nhà hàng Hoan Viên này, tôi cũng rất thích đồ ăn Tô Châu ở đây.”

Trương Mộ Mộ có xuất thân tốt, diện mạo xinh đẹp, bằng cấp cao, trước khi gả cho Nhan Tầm Châu cũngđi một vòng luẩn quẩn, chỉ có điều lúc đó cô ta nổi danh là một người giao tiếp giỏi, sau khi gả cho Nhan Tầm Châu, cô ta tình nguyện ở nhà giúp chồng nuôi dạy con.

“Nghe nói Nhan đệ muội quê ở Tô Châu, cho nên Phan mỗ tôi liền chọn một nhà hàng làm món ăn của Tô Châu” Phan Tuyền cười nói, thuận tiện mời Nhan Tầm Châu và Phan Mộ Mộ ngồi xuống.

Trương Mộ Mộ ngồi vào vị trí của mình, nhìnxuống chỗ ngồi bên cạnh có một túi xách và áo khoát nữ, liền mở miệng hỏi “Người đẹp của Phan tổng đâu?”

“Không phải người đẹp của tôi đâu, cô ấy vừa mới ra ngoài nghe điện thoại, không gặp nhau ngoài đấy sao?” Phan Tuyền nói.

“Không có” Trương Mộ Mộ đưa mắt nhìn Nhan Tầm Châu “Tôi và Tầm Chầu đều không thấy . .. . . . . Nhưng mà diễm phúc của Phan Tổng cũng thật tốt nha”

“Cái gì mà diễm phúc, chỉ là một cô gái rất đơn thuần” Phan Tuyền đưa mắt nhìn áo khoát và túi xách của Lâm Diễm, ánh mắt mềm mại, nụ cười sang sảng, còn nói với Nhan Tầm Châu và Trương Mộ Mộ “Đúng là một tiểu cô nương nha, vừa nãy còn ngồi đây trò chuyện rất vui vẻ nữa”

“Phan tổng nói chuyện vui quá, ngài thật sự làm lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy, không biết người đó……” Trương Mộ Mộ đang muốn nói tiếp, nhưng nhớ lại Nhan Tầm Châu không thích cô nói nhiều cho nên cô dừng lại, nghĩ tới việc Nhan TầmChâu quản mình rất chặt, trong lòng vừa tức vừa ngọt ngào.

“Cô ấy . . . . .” Phan Tuyền định mở miệng nói, sau đó ánh mắt sáng lên, nhìn ra phía ngoài cửa “Cô ấy kìa”

——

Lâm Diễm đẩy cửa ra, trong phòng trừ bỏ Nhan Tầm Châu, Phan Tuyền cùng Trương Mộ Mộ đều đưa mắt nhìn cô, Lâm Diễm nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, sau đó đi tới bên cạnh, mở miệng giải thích với Phan Tuyền “Một người bạn đã lâu không gặp gọi tới, cho nên tôi trò chuyện hơi lâu”

Một người bạn đã lâu không gặp . . . . . Đang lúc Lâm Diễm nói,Nhan Tầm Châu thấy Phan Tuyền rất vui vẻ.

Cách nói chuyện của Lâm Diễm luôn luôn đứng đắng, hội còn đi học, cô đã từng làm đội trưởng đội Thanh niên xung phong, sau đó làm MC cho trường, vì thế đã hình thành cách nói chuyện này của cô, nhưng giọng nói cô rất mêm mại, nếu nói nhanh một chút, có thể nghe ra được sự nỉ non trong giọng nói của cô.

“Phan tổng, anh giới thiệu đi, vị này là. . . “ Trương Mộ Mộ mở miệng nói.

“Tiểu Yến, đây là người mà tôi vừa mới nhắc tới, Nhan tổng và vợ anh ấy” Phan Tuyền cười ha ha, đưa mắt ra hiệu với Lâm Diễm, sau đó quay đàu lại nói với Trương Mộ Mộ và Nhan Tầm Châu “Cô ấy tên là Lâm Yến, là học trò của Phó Thiên”

“Học trò của chú Phó? Làm sao mà tôi chưa gặp cô ấy nhỉ?” Trương Mộ Mộ đứng lên, nở nụ cười, đưa tay ra bắt tay với cô “Xin chào, tôi là Trương Mộ Mộ”

Lâm Diễm đưa tay ra bắt lại “Xin chào, Nhan phu nhân”

Trương Mộ Mộ dùng ánh mắt đánh giá , cười như không cười “Cô rất đẹp”

Lâm Diễm mặt mày đoan trang, thoạt nhìn làm cho người ta nhận thấy cô là một người đẹp ưu nhã, sống nội tâm. Lúc này, gương mặt cô đỏ hồng, đáp lời lại Trương Mộ Mộ “Cô rất quyến rũ”

“Có phải hay không nhìn thấy mỹ nhân nên đỏ mặt?” Phan Tuyền nổi hứng true đùa.

“Các người là dàn ông cũng có bạn tri kỷ, đến phiên phụ nữ chúng tôi có thì ghen tị đỏ mắt à?” Trương Mộ Mộ vui vẻ cười đùa với Phan Tuyền.

“Ai ai ai, là Phan mỗ tôi không chu toàn rồi” Phan Tuyền dừng lại “Tội tự phạt mình một ly rượu, như thế nào?”

“Sao lại một ly được, phải bal y” Trương Mộ Mộ nhướn mày nhìn về phía Lâm Diễm “Tiểu Yến, cô thấy sao?”

“Ba ly có phải nhiều lắm hay không?” Lâm Diễm nhìn Phan Tuyền, mở miệng nói.

“Ai ai ai” Trương Mộ Mộ vui vẻ “ Tiểu Yến, tôi nói cho cô biết cái này, đối với đàn ông, chúng ta không thể mềm lòng như vậy được”

Lâm Diễm cúi đầu, ngại ngùng, vang bên tai cô là tiếng cười của Phan Tuyền, anh ta hào sảng kêu phục vụ châm rượu, sau đó Nhan Tầm Châu mở miệng nói “Phan tổng, Mộ Mộ nói đùa với anh đó”

Trương Mộ Mộ thấy Nhan Tầm Châu nói như vậy, vội vàng sửa miệng “Là tôi sơ suất quá, đêm nay không thể bắt Phan tổng uống nhiều được, bằng không lát nữa ai đưa tiểu Yến về?”

Phan Tuyền ngước mắt nhìn “Như vậy đi, tôi tự phạt trước một ly, còn hai ly còn lại cho tôi thiếu”

. . . . . .. .

“Ha ha” Nhan Tầm Châu cười, ánh mắt lưu chuyển từ người Phan Tuyền sang người Lưu Diễm, sau đó thu hồi lại, rồi một lúc lâu lại vô ý liếc nhìn cô.

Lâm Diễm, Lâm Tến, hiện tại, người phụ nữ trong mắt anh, là cô gái luôn rực cháy dưới nắng hè chói chang Lâm Diễm? Giống như đã từng quen biết.

__________

Tan tiệc, Lâm Diễm được Phan Tuyền lái xe chở về, Lâm Diễm bảo anh ta cho dừng xe ở quảng trường trước tiêu khu Nhã Lâm. Quảng trường Thịnh An không phải là một nơi náo nhiệt, ban đêm còn chưa tới mười giờ, cũng đã không thấy bóng người nào, nhưng các cửa hàng còn chưa đóng cửa, các bảng hiệu đủ loại màu sắc không ngừng thi nhau nhấp nhá.

Lâm Diễm đi bộ trở về tiểu khu Lâm Nhã, cô đi đôi giày cao gót mười phân, bước đi có vẻ khó khăn và cảm thấy bàn chân đau, cho nên khi tới trước cửa tiểu khu, cô không không còn khí lực để bước lên cầu thang, cô đi thang máy lên, cuối cùng cô cũng không vào nhà được, bởi vì cô không mang theo chìa khóa, cô đưa tay ấn chuông cửa.

Lý Đường rất nhanh ra mở cửa, anh còn chưa ngủ, vẫn mặc một bộ tây trang, trên người còn phảng phất mùi rượu, chắc hẳn là anh mới đi xã giao về.

“Đã về rồi sao?” Lý Đường hỏi.

Lâm Diễm giương mắt lên nhìn Lý Đường, sau đó đưa tay lên đặt trên bả vai anh, hôn lên môi anh.