Chương 8: Vì sao phải dùng đồng hồ báo thức, không có mẹ gọi cậu rời giường sao?
Edit: RikaYêu một người cần có duyên phận, nhưng hôn một người, có lẽ chỉ cần ý loạn tình mê trong nháy mắt. Lâm Diễm nghĩ Lý Đường sẽ đẩy cô ra, nhưng anh lại không làm thế, hơn nữa còn đáp lại cô, như là lễ phép hôn cô vậy.
Động tác của Lý Đường săn sóc lại ôn hòa, nhưng Lâm Diễm vẫn cảm giác được tay anh đặt trên lưng cô tăng thêm một chút lực đạo.
Săn sóc, ôn nhu lại thêm một ít lực, đây là nụ hôn của Lâm Diễm và Lý Đường, Lý Đường chậm rãi cho cô cảm thụ, mà cô cũng để cho anh từ từ cảm thụ, Lý Đường không giống như Nhan Tầm Châu, nụ hôn của Nhan Tầm Châu là bá đạo và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nụ hôn này rất dài, nguyên nhân không phải là hai người không muốn rời nhau, mà là Lâm Diễm muốn để cho Lý Đường là người rời đi trước.
Rốt cục đến lúc hai người thở hổn hển, Lý Đường mới buông ra, cố gắng điều chỉnh bản thân, chủ động nói “Thực xin lỗi”
Lý Đường nói một câu xin lỗi làm cho Lâm Diễm càng thêm xấu hổ “Tôi uống hơi nhiều, người nên nói xin lỗi phải là tôi”
Lý Đường một tay dút vào túi, khóe miệng cong lên “Vậy tôi thật sự vinh hạnh”
Lúc Lâm Diễm đánh răng, miệng có chút đau, nhìn vào trong gương thấy khóe miệng hơi bị xướt da, cô vội dùng nước lạnh vỗ vào mặt, sau đó hai má bỗng nhiên nóng lên, qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh trở lại.
Lâm Diễm đối vói Lý Đường có chút suy nghĩ, cô là quân cờ của anh, tuy rằng mục đích của cô đối với Lý Đường cũng không đơn giản, nhưng cô lại cảm thấy không có gì là không đúng cả.
Tình yêu vốn dĩ trong suốt như thủy tinh, nó vô giá, nhưng lại không chịu nổi bão táp mưa sa.
Về phần quan hệ của Lâm Diễm và Phan Tuyền, những người ở sở công ty không ai biết, nhưng Phó Thiên lại rất rõ ràng, ông thấy trong Phan Tuyền có vẻ thích Lâm Diễm, nhưng lại sợ Lâm Diễm coi trọng Phan Tuyền vì tiền của anh ta, cho nên ông cố ý bảo Lâm Diễm mang tài liệu vào cho mình, sau đó thanhg khẩn chỉ bảo cô vài câu “Tiểu Yến a, Phan Tuyền là người làm ăn, tuy rằng thành công trong sự nghiệp, sức quyến rũ cũng tốt, nhưng cái loại đàn ông này đối với phụ nữ rất không ổn định, anh ta không phải là một người tốt để chọn làm chồng”
Lâm Diễm suy nghĩ một chút, sau đó trả lời “Phan Tuyền nói sau khi chia tay sẽ mua cho tôi một căn nhà, chú Phó, bây giờ giá nhà ở thành phố rất cao, tôi không có tiền mà mua”
Sau đó Phó Thiên cũng không nói gì nữa, phất tay bảo cô ra ngoài, ông đối với cô có một chút thất vọng.
Sau khi Lâm Diễm rời khỏi phòng thì bắt đầu làm việc, tuy rằng cô chắc chắn sẽ không làm lâu ở đây, nhưng vẫn tận tâm đem hết sức lực của mình ra hoàn thành tốt công việc.
Kỳ thật trong lòng Lâm Diễm rất cảm kích Phó Thiên, lúc Phó Thiên muốn giới thiệu cô với con trai của Giang Vũ, Lâm Diễm biết Phó Thiên không hề khinh thường cô, nhưng không thể vì chuyện đó mà cô quên đi chính bản thân mình. Nếu có thể, cô muốn mình giống như những người phụ nữ khác, có được một tình yêu đơn giản mà hạnh phúc, mặc kệ sự ồn ào của xã hội, cô chỉ cần bên cạnh mình có một người ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc, thế là đủ rồi.
Thế nhưng, cái thứ gọi là tình yêu này, lại rất khó tìm. Thời điểm cô còn ở trong tù, có rất nhiều cô gái bởi vì vào tù, cho nên đã bị bạn trai chia tay, chồng thì đòi ly hôn? Cho nên lúc cô đứng trước tòa, tội danh được thành lập, cô biết, hạnh phúc của mình đã mãi mãi bay xa.
__________________
Phan Tuyền gọi điện thoại cho Lâm Diễm, hỏi cô có thể đi dự tiệc ở Nhan gia cùng với anh ta được không?
Lâm Diễm liền hỏi “Tôi đi có thích hợp không?”
Phan Tuyền nói “Có cái gì mà không thích hợp cơ chứ, lần trước Nhan phu nhân nói chuyện với cô, nói rất thích cô”
Trương Mộ Mộ thích cô? Chuyện này thật sự quá vinh hạnh a, Lâm Diễm buông áo lông trong tay ra, đi tới cửa sổ, dựa vào đó rồi hỏi “Cũng được, khi nào thế?”
Phan Tuyền : “Ngày mốt, cô chuẩn bị một chút đi”
. . . . . . .
“Không nên đi” Lý Đường nói sau lưng cô, Lâm Diễm xoay người : “Cơ hội lần này không phải rất tốt hay sao?”
Lý Đương hỏi lại cô: “Cô nghĩ Nhan Tầm Châu là loại người nào?”
Lâm Diễm bị hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút liền nói “Lãnh huyết vô tình, lòng dạ hiểm độc”
“Cho nên bây giờ không cần đi, nếu như tới Nhan gia, tôi quả thực không đảm bảo được sự an toàn của cô” Lý Đường nói.
Nhan gia là nơi như thế nào, Lâm Diễm chưa nghe nói qua, nhưng Nhan Tầm Châu gây thù chuốc oán khá nhiều, nghe nói nơi đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, là nơi trọng yếu của Nhan Tầm Châu, Lý Đường muốn cứu cô ra khỏi Nhan gia, quả thật rất khó khăn.
Nhưng Lâm Diễm vẫn muốn tham gia bữa tiệc lần này, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô không phải là đối mặt với Nhan Tầm Châu, mà là cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Làm ở “Quân Nhan”, tiền lương của cô đều gửi vào sổ tiết kiệm trong ngân hàng. Cô tới thành phố S cũng không mang theo nhiều lắm, hơn nữa đã ở đây một thời gian, lần này tới Nhan gia, cô cần mua quần áo mới, tuy lần trước cô đãmua mấy bộ, nhưng vẫn không tìm một bộ thích hợp để đi dự tiệc với Phan Tuyền.
Lâm Diễm đem tầm mắt đặt trên người Lý Đường, Lý Đường sờ sờ cái mũi của mình “Trên mặt tôi có dính cái gì sao?”
Lâm Diễm lắc đầu, cô nói: “Lý đội, anh có tiền không?”
Lý Đường nhìn cô cười, mở tủ ra, lấy đưa cho cô hơn mười vạn, mặt khác từ trong túi móc ra một vạn đưa thêm cho cô “Không đủ thì cứ hỏi tôi”
Lâm Diễm thấy Lý Đường đưa cho cô nhiều như thế, bất an nói “Không cần nhiều như thế”
Đối với sự lúng túng của cô, Lý Đường khẽ cười “Coi như là kinh phí đi”
Lâm Diễm: “Nhưng cũng không cần nhiều như thế”
“Không sao, cứ giữ đó đi” Lý Đường nói, sau đó nhìn đồng hồ “Tôi phải ra ngoài, chiều nay chắc không ăn cơm tối, không cần làm cơm cho tôi”
Lâm Diễm nói “Được”
Kỳ thật, Lý Đường cảm thấy Lâm Diễm như một người vợ hiền, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Lúc cần thực tế thì cố rất thực tế, lúc cần lãng mạn thì cô cũng rất lãng man, có đôi khi anh suy nghĩ trước kia cô là người như thế nào? Là một cô gái mộng mơ, khờ dại, nội tâm trong sáng, là một học sinh ưu tú?
Đúng là lúc còn đi học cô rất giỏi, lúc Lý Đường xem hồ sơ của cô, thấy thành tích rất tốt, cho nên anh có thể khẳng định cô là người thông minh.
________
Lâm Diễm cầm tiền Lý Đường đưa đi dạo một vòng trung tâm mua sắm cả nửa ngày, sau đó lại cảm thấy quá lãng phí, suy nghĩ một hồi, quyết định không mua quần ào nữa, ngược lại cô mua một cái máy may về nhà, sau đó đến chợ mua vải cùng một số phụ liệu khác, sau đó dùng cả buổi tối để may đồ.
Ngày cô đi dự tiệc ở Nhan gia, cô mặc bồ sườn sám màu trắng do chính mình tự may, nhìn rất đẹp.
Trương Mộ Mộ rất thích bộ đồ của cô, lúc cô và Phan Tuyền bước vào Nhan gia, Trương Mộ Mộ liền kéo tay cô hỏi bộ đồ này mua ở đâu?
“Nhìn thật đẹp, lại còn rất model nữa” Trương Mộ Mộ hỏi, sau đó đưa mắt đánh giá bộ đồ.
Lâm Diễm cúi đầu, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: “Không phải mua đâu, mấy hôm trước tâm huyết dâng trào, liền thiết kế ra, vốn không dám lấy ra mặc, nhưng một người bạn của tôi nói nhìn không tồi, cho nên tôi liền mặc thử”
Ở thành phố này, cô làm gì có bạn, người duy nhất cho lời đánh giá trong miệng cô chính là Lý Đường.
“Đâu chỉ là không tồi, mà là rất rất đẹp” Trong mắt Trương Mộ Mộ tràn ngập sự tán thưởng, tấm tắc khen liên tục, sau đó đi tới nói với Nhan Tầm Châu “Tâm Châu, em muốn nhờ Lâm tiểu thư thiết kế giúp em một bộ quần áo, cũng không biết Lâm tiểu thư có thể hay không. . . .”
Theo lý thuyết, Trương Mộ Mộ hẳn là phải nói những lời này với Lâm Diễm, nhưng cô lại nói với Nhan Tầm Châu, trong lòng Lâm Diễm buồn cười, sau đó nghe được Nhan Tầm Châu nói với Trương Mộ Mộ “Em thật sự đã nhìn trúng cái gì thì sẽ không buông tha”
“Đâu có, em rất thích cơ mà” Trương Mộ Mộ biện hộ cho chính mình.
Đúng lúc này, Phan Tuyền cũng mở miệng nói với Lâm Diễm “Tiểu Yến, nếu em dâu đã thích như vậy, rãnh thì làm giúp cô ấy một bộ đi”
“Nếu có thể được Nhan phu nhân ưa thích, tôi nguyện khẳng định cống hiến hết sức lực.” Lâm Diễm cười cười mở miệng nói, đưa mắt nhìn Trương Mộ Mộ, bởi vì Trương Mộ Mộ đứng cùng với Nhan Tầm Châu, cho nên ánh mắt cô vẫn vô tình liếc qua Nhan Tầm Châu.
Trong lòng Nhan Tầm Châu dậy sóng, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Lát sau, Lâm Diễm được Trương Mộ Mộ dẫn đi tham quan trong nhà, Trương Mộ Mộ nói “Tiểu Yến, cô có khiếu thẫm mỹ tốt, gần đây tôi vừa mới trang trí lại nhà cửa, cô nhìn thử xem có được không?”
Lâm Diễm nói “Được”
Về thiết kế nhà cửa, Lâm Diễm cũng biết chút ít, lúc ấy Nhan Tầm Châu đem cô an bài ở một nhà trọ ở thành tây, lúc đó cô liền coi đó như nhà mình, mỗi ngày đều suy nghĩ phải trang trí ngôi nhà như thế nào, có một lần cô nghĩ ra cần một bình hoa, thế là cô cơ hồ đi dạo hết tất cả các cửa hàng cùng siêu thị của thành phố S.
Thế nhưng cũng không ở được bao lâu, căn phòng do cô tự trang trí, cô không có phúc ở lại.
Nhan gia được bày trí theo hình thức ngôi nhà cổ điển, mọi thứ đều toát lên sự thoải mái, ấm áp, tươi mát.
Trương Mộ Mộ nói khi trang trí nhà cửa cần phải có tâm, Lâm Diễm liền nói “Đúng thế, như vậy mới đẹp được”
“Ừ, thật sự rất đẹp”
“Thật đẹp”
“ . .. ... .”
“Đây là phòng ngủ của con trai tôi” Trương Mộ Mộ mang cô đến đây, sau đó liên tục nói về con mình “Nó rất quậy phá, mỗi ngày bảo mẫu dọn mấy lần nhưng vẫn cứ rối tung lên như thế”
“Ha ha. . . .” Lâm Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy phía đối diện có một căn phòng, có phải đó là phòng của Đông Đông không?
“Con của Nhan phu nhân mấy tuổi rồi?” Lâm Diễm cảm thấy cổ họng đau đớn, tràn ngập mùi máu tươi.
“Đã bốn tuổi rồi” Trương Mộ Mộ nói, khóe miệng cười nhu hoa “Chắc bảo mẫu đã mang nó ra ngoài phơi nắng, lát nữa sẽ trở lại”
“Nhan phu nhân thật may mắn” Lâm Diễm cười nói.
“Cám ơn” Trương Mộ Mộ cười vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn về phía căn phòng đối diện “Tôi còn có một đứa lớn nữa, hiện tại đang học lớp một, bên kia là phòng của nó”
Lâm Diễm nương theo ánh mắt của Trương Mộ Mộ nhìn về phía căn phòng, cảm thấy cơ thể không kìm chế được mà run rẩy, Trương Mộ Mộ muốn tiến tới mở cửa phòng, đúng lúc này, bảo mẫu đi lên “Phu nhân, tiên sinh hỏi phu nhân lần trước có đặt một bức tranh, hiện có người đưa tới”
Trương Mộ Mộ hơi khựng lại, quay đầu nói với Lâm Diễm “Tôi xuống dưới xem một chút”
Lâm Diễm: “Được”
Trương Mộ Mộ đi theo bảo mẫu xuống lầu, Lâm Diễm tựa lưng vào vách tường không ngừng thở dốc, trong ngực đau đớn như bị dao đâm, mỗi khi cô hít thở, giống như có từng con dao nhỏ cắt xé vào tim phổi, mạch máu vỡ toang, máu tươi tuôn ra xối xả. . . .
Lâm Diễm ngây người trước cửa phòng Nhan Thư Đông một lát, mở cửa ra, cô nhìn trên giường, nhìn giá sách, bàn học, trên đó bày một chậu xương rồng, một ít mô hình người máy. Sau đó Lâm Diễm ngây người trước giường của cậu, ga trải giường màu trắng, tủ đầu giường có mấy bức tranh biếm họa, cùng một cái đồng hồ báo thức.
Vì sao lại cần đồng hồ báo thức, là không có mẹ gọi cậu rời giường hay sao?
Trong đầu cô lúc này toàn hình ảnh của Đông Đông, Đông Đông của cô tối ngủ có đá chăn không? Đông Đông của cô sáng rời giường sẽ như thế nào? Đông Đông của cô có thường nằm mơ về mẹ của nó không…..?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên “Cô ở phòng tôi làm cái gì?”
Lâm Diễm buông đồng hồ báo thức trong tay ra, giọng nói này là của Đông Đông, cậu đã học về rồi sao?