Dù đã làm công việc bán thời gian cùng người này vài tháng rồi, cậu ấy vẫn chưa thể quen được với khả năng thay đổi sắc mặt trong một giây của Ôn Thịnh Nhiên.
Cậu ấy thậm chí cảm thấy, kỹ năng diễn xuất của Ôn Thịnh Nhiên đặt vào khoa biểu diễn kế bên cũng không kém gì.
“Buổi tối cùng đi ăn không?” Cậu ấy hỏi.
“Không được". Ôn Thịnh Nhiên ngừng một chút, rồi sắp xếp từng món đồ trên tay.
Minh Hành hiểu ra: “Công việc gia sư bán thời gian của cậu?”
Không biết vì sao, khi Minh Hành nói ra câu này, cậu ấy cảm thấy khóe miệng của Ôn Thịnh Nhiên hơi nhếch lên một chút.
“Ừ". Đối phương đáp.
“Chủ nhà cậu cũng thật là khốn nạn, gia sư mà phải lúc nào cũng có mặt, chiều con quá rồi". Minh Hành nói, rồi lại gãi đầu, “Nhưng mà tối nay tôi cũng không đi được, tôi chợt nhớ ra tối nay anh tôi về".
Ôn Thịnh Nhiên thu dọn đồ đạc xong, tiện miệng hỏi: “Anh trai cậu à?”
“Anh ruột". Minh Hành thở dài, “Học sinh giỏi, con nhà người ta, hiểu chứ?”
Ôn Thịnh Nhiên hiểu ra: “Cậu bé đáng thương".
“Cút đi". Minh Hành cười mắng một tiếng, “Đi thôi, đi thôi, kẻo muộn mất".
Ôn Thịnh Nhiên cười, vẫy tay với cậu ấy xem như tạm biệt, rồi đi ra ngoài.
*
Bên ngoài, mặt trời đã lặn được một nửa.
Giờ này chính là thời điểm nhiều chuyên ngành có giờ học, vì thế cửa hàng đồ ngọt cũng vắng người.
Dù vậy, Ôn Thịnh Nhiên vẫn ra ngoài rất nhanh.
Cậu kéo thấp vành mũ xuống, liếc nhìn điện thoại đang rung không ngừng, rồi mở WeChat.
[Nhóm ký túc xá phòng 307]
- Ai đang ở ngoài, mua hộ tôi xiên nướng
- Gọi bố đi
- Cút, con trai
Ôn Thịnh Nhiên tiện tay thêm nhóm chat vào chế độ không làm phiền, mặt không đổi sắc mà kéo xuống.
Sau đó, là tin nhắn tiếp theo.
[.]: Dịch thiếu gia đã trở về
[.]: Quần áo tôi để trong tủ cho cậu rồi
Cậu ngẩn người một lúc, sau đó khẽ nhíu mày.
“Xin chào, có phải cậu đã gọi xe không?”
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu, tài xế thò đầu ra.
Cậu lười biếng ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, lên xe và báo một địa chỉ, sau đó gõ chữ trả lời.
- Biết rồi
- Mười phút
Gõ xong, cậu nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một căn biệt thự sang trọng kiểu duplex.
Khu này là khu nổi tiếng của giới thượng lưu, khi thanh toán, ánh mắt của tài xế vốn mang theo sự ghen tị, nhưng khi nhìn thấy miếng dán ức chế sau gáy cậu thì sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Ôn Thịnh Nhiên không hề nhận ra, trả tiền xong lập tức đi thẳng vào biệt thự.
Cánh cửa lớn kêu “két” một tiếng mở ra, một người phụ nữ ở cửa đón cậu, nhẹ giọng nói: "Sao giờ mới về?"
Ôn Thịnh Nhiên thở dài, giọng nói hạ thấp xuống: “Tôi cũng có việc riêng của mình chứ, coi là robot chắc, hễ gọi là đến ngay".
“Yên tâm". Cậu ngừng lại một chút, “Sẽ không có vấn đề gì đâu".
Người phụ nữ lộ ra vẻ không đồng ý.
Ôn Thịnh Nhiên vỗ nhẹ vai cô, rồi đi vào trong.
Chủ nhân của cậu không phải người dễ tính, ngay khoảnh khắc biết cậu về trễ, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, Ôn Thịnh Nhiên vẫn thở dài.
Đột nhiên cậu cảm thấy, mùi thuốc lá trên người Minh Hành cũng không phải khó chịu đến thế.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, xung quanh bao phủ một áp lực nặng nề.
Như một con thú dữ đang tức giận.
Cậu dừng lại một chút, đi lên lầu một cách lặng lẽ.
Đến phòng ngủ, cậu mở tủ quần áo một cách quen thuộc, thấy bộ đồ được nhắc đến trong tin nhắn.
Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng như mọi khi, chỉ là hôm nay kết hợp với một chiếc quần đen thoải mái, bên cạnh bộ đồ có đặt một cặp kính viền vàng.
Tất cả đều là đồ mới.
Cậu mặc từng món một cách chậm rãi, ngẩng đầu nhìn vào gương.
Người trong gương có vẻ ngoài tinh tế, lông mày và đôi mắt chứa đựng vẻ đẹp mà dù là màu đen hay trắng cũng không thể che giấu được. Cậu ngắm nhìn một lúc, rồi đeo kính lên.
Vẫn có chút gì đó không đúng vị.