Dưới ánh mặt trời gay gắt, vào một buổi chiều bình thường tại một tiệm bánh ngọt trang trí tinh tế bên cạnh trường đại học hàng đầu X của thành phố A, quán lúc nào cũng đông nghịt người như thường lệ.
“Bánh sừng bò vừa ra lò, trà sữa ướp lạnh đặc biệt được quản lý pha, cùng với kem ốc quế ba màu, đi qua đừng bỏ lỡ nhé. Chào chị gái xinh đẹp, chị muốn gọi món gì?”
Trước quầy, một chàng trai tóc xoăn vàng đang bận rộn đến mức đổ mồ hôi, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn nở rộ trên gương mặt.
“Một hộp cupcake và một cốc trà sữa đá.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa dài quen thuộc gọi món, sau đó nhìn vào trong.
“Ờm… hôm nay cậu ấy lại không đến à?”
Trong giọng nói của cô còn mang theo một chút tiếc nuối.
Gương mặt chàng trai thoáng cứng lại. Nhưng rất nhanh sau đó nụ cười quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt cậu ấy.
“Gần đây Thịnh Nhiên có nhiều bài vở phải làm, nên không đến cửa hàng làm thêm được.” Cậu ấy cẩn thận đóng gói thức ăn rồi đưa cho cô gái.
“Chị tìm cậu ấy có việc gì không?”
“À... không có gì đâu.” Cô gái vội vàng xua tay, trong mắt lộ ra một chút thất vọng. “Vâng, cảm ơn nhé.”
“Không có gì.” Chàng trai mỉm cười tiễn cô đi rồi đón tiếp khách hàng tiếp theo.
Một buổi trưa trôi qua, số người trong cửa hàng cũng dần thưa thớt. Quán treo biển nghỉ trưa lên, chàng trai lau mồ hôi trên trán rồi vén rèm đi vào phòng nghỉ phía sau.
Vừa cởi được nửa bộ quần áo, cậu ấy đã nghe thấy tiếng bước chân. Chàng trai giật mình, lúc này mới nhớ ra mình quên đóng cửa, khi ngẩng đầu lên nhìn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Là người quen.
Đối phương cũng ngạc nhiên trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, người kia lại dựa lưng vào cửa, lại còn huýt sáo trêu ghẹo: “Wow.”
Trên ngực chàng trai có sáu múi cơ bụng rõ ràng nhưng lại không quá phô trương.
“Gần đây tôi hay đi tập gym. Sao, kết quả không tệ chứ?” Chàng trai có chút tự mãn, sau đó cậu ấy nhận ra điều gì đó mới vội vàng dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
“Ôn Thịnh Nhiên! Cậu nhìn cái gì mà nhìn! AO khác biệt, cậu có biết không?”
Người trước mặt thở dài rồi quay lưng lại: “Được rồi, tôi không nhìn nữa.”
Minh Hành nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân. Khi ngẩng đầu lên, Ôn Thịnh Nhiên vẫn quay lưng về phía cậu ấy để lộ bờ vai thon gọn, trắng trẻo.
Nhìn từ vai cổ lên là sườn mặt xinh đẹp của người kia, nhưng phía dưới lại là chiếc áo phông rẻ tiền và quần jean bạc màu khiến vẻ đẹp của cậu thêm phần mỏng manh.
Dù nhìn bao nhiêu lần, Minh Hành vẫn nghĩ rằng, người trước mặt là omega đẹp nhất mà cậu ấy từng gặp.
Minh Hành đang mải nhìn thì Ôn Thịnh Nhiên nghiêng đầu hỏi: “Cậu thay xong chưa?”
Minh Hằng giật mình tỉnh lại rồi xấu hổ nói: “Xong rồi.”
“Hôm nay lại có rất nhiều người hỏi tại sao cậu không đến.”
Cậu ấy nói: “Cậu thật sự không nghĩ đến việc tìm một người để hẹn hò sao?”
Minh Hành bổ sung thêm một câu: “Trong đó có cả giáo thảo của học viện bên cạnh.”
Ôn Thịnh Nhiên dừng một chút rồi nói: “Không.”
“Tại sao?” Minh Hành có chút tò mò.
Ôn Thịnh Nhiên im lặng sau đó ngẩng đầu lên nói chuyện bằng ánh mắt chân thành với Minh Hành: “Vì tôi đã có cậu rồi.”
Minh Hành: ……
Minh Hành: !!!
Cậu ấy gần như bật dậy ngay lập tức: "Cái gì?"
Ôn Thịnh Nhiên mỉm cười rạng rỡ, trông có vẻ rất vô tội.
“Cậu đã hỏi vậy rồi, tôi thấy đề nghị này cũng không tồi". Cậu nhìn Minh Hành từ trên xuống dưới, vẻ như đang cân nhắc miếng thịt lợn ở chợ, sau đó lộ ra vẻ hài lòng, “Này, sao lại làm cái mặt này, cậu thấy tôi không xứng với cậu à?”
Câu sau này, cậu ghé sát Minh Hành mà nói.
Hơi thở ấm áp của omega đến gần, dù biết rằng Ôn Thịnh Nhiên chỉ đùa thôi, Minh Hành cũng nổi hết da gà.
Cậu ấy giơ tay lên xin tha: “Tôi sai rồi".
“Tôi không hỏi nữa". Cậu ấy thành thật nói, “Cậu đừng trêu tôi nữa".
Sắc mặt omega trước mặt lúc này mới phai đi, khẽ nhăn mũi, lộ ra chút vẻ chán ghét.
Hôm nay Minh Hành đã đặc biệt xịt nước hoa để gặp nữ thần của mình.
Mùi thuốc lá.
Minh Hành: “……”