Không ai nghĩ rằng Tiểu Đường và Phương Mẫn lại có thể sống sót xuất hiện tại đây, nên khi họ lộ diện, đại sảnh tiệc trở nên im lặng đến đáng sợ.
Mãi cho đến khi tiếng hét giận dữ của Quản gia vang lên, phá vỡ không gian: “Ngươi biến Đầu Bếp Charlie thành một cái xe đẩy thức ăn sao?!”
Tiểu Đường lúc này mới chú ý đến Quản gia, nói với vẻ quan tâm: "Ông đứng đó làm gì, tránh xa ra một chút, kẻo lại bị đυ.ng nữa bây giờ."
Quản gia: "?"
Cậu vừa suýt nữa cán chết ta rồi.
Quản gia cố nén cơn giận, hỏi lại: "Tại sao Charlie lại biến thành một cái xe đẩy thức ăn?!"
Dựa vào quy tắc, Charlie vốn là bất khả chiến bại trong nhà bếp, chưa từng thất bại lần nào!
Tiểu Đường nghe hỏi thì khựng lại: “Charlie? Ông đang nói đến đầu bếp à? Ông ấy thực sự rất giỏi, thậm chí có thể làm ra chiếc xe đẩy to như vậy.”
Quản gia: “?”
Ta đang hỏi điều đó sao?
Quản gia rõ ràng đã ở bờ vực của cơn thịnh nộ, đôi mắt ông ta biến thành hình rắn, cơ thể bắt đầu biến đổi, hàng loạt vảy sắc lạnh mọc ra từ hai bên má. Chiếc lưỡi rắn phóng ra, trông như sẵn sàng nuốt chửng Tiểu Đường và Phương Mẫn ngay tức khắc.
Ngay khi cơ thể của Quản gia sắp biến thành hình dáng con rắn khổng lồ và chuẩn bị tấn công, Công tước bất ngờ lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Trở lại đi, ngươi đang định làm gì thế?”
Lời của Công tước vang lên như một sức mạnh vô hình, khiến Quản gia không thể không biến trở lại hình dáng người.
Đứng phía sau Tiểu Đường, Phương Mẫn vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Theo quy tắc, Quản gia không thể làm hại họ dễ dàng. Việc Công tước ngăn chặn Quản gia chỉ càng chứng tỏ điều đó.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Quản gia đã lấy lại bình tĩnh, mặt ông ta lạnh tanh, bước về đứng bên cạnh Công tước.
Công tước quay sang Tiểu Đường và Phương Mẫn, ánh mắt vô cùng thân thiện: “Cảm ơn các vị khách đã vất vả.” Ánh mắt ông ta lướt qua những chiếc khay bạc trên bàn dài, lộ ra vẻ hài lòng: “Với sự huấn luyện từ Charlie, chắc chắn món ăn mà các ngươi mang tới sẽ rất tuyệt vời. Ta rất mong chờ.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Đường cười tự tin: “Đương nhiên rồi, đây là món ăn sở trường của tôi.”
Công tước gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Tiểu Đường đẩy xe thức ăn đến bên bàn dài, cùng với sự hỗ trợ của Phương Mẫn, họ bắt đầu đặt từng chiếc khay đậy kín trước mặt mỗi người.
Dường như có mùi hương lan tỏa trong không khí.
Lý Kiếm đã đói lả, sự mệt mỏi cùng vết thương đầy mình khiến cậu kiệt sức. Ban đầu, cậu nghĩ đây sẽ lại là một bữa tiệc giả tạo, không ngờ người mang đồ ăn tới lại là hai người chơi khác. Điều này khiến cậu cảm thấy hiếm hoi có chút hy vọng rằng tối nay có thể may mắn bổ sung chút năng lượng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tiểu Đường ngồi vào chỗ bên trái Công tước, định đưa tay mở nắp khay thức ăn.
Phương Mẫn, ngồi đối diện, nhanh chóng ngăn cậu lại, ra hiệu: “Đợi đã, Công tước trước, khách sau.”
Không trách cô cẩn thận, bởi quy tắc thứ sáu còn khá mơ hồ, nếu Công tước bắt lỗi họ ở một chi tiết nhỏ nào đó, thì có lẽ không cách nào cãi lại được.
Thấy Phương Mẫn thận trọng, Quản gia, vốn đang nén cơn giận, gần như không thể kìm được nữa. Ông ta lạnh lùng liếc cô một cái, thầm nghĩ: "Lần sau chắc chắn các ngươi sẽ không may mắn thế này đâu."
Quản gia không còn che giấu ý đồ ác độc của mình, giọng cao vυ't tuyên bố: “Tiệc tối bắt đầu——”
“Đinh linh linh.”
Tiếng chuông vang lên đột ngột, tất cả người chơi đều cảm nhận được sự thay đổi của một loại lực lượng nào đó trong không gian. ——Quy tắc huyền bí đã bắt đầu có hiệu lực.
Sau đó, Quản gia cúi người trước Công tước, kính cẩn nói: “Mời Công tước dùng bữa.”
Ông ta mở chiếc nắp bạc trên khay trước mặt Công tước, để lộ ra món ăn bên trong.
——Ba củ khoai tây nướng hoàn hảo, vẫn còn lấm lem chút đất sau khi trải qua nhiệt độ cao.
Sắc mặt của Quản gia trở nên khó coi, còn Công tước thì lộ rõ vẻ không hài lòng.
Theo động tác của Quản gia, các người chơi khác cũng lần lượt mở khay của mình.
Khác với sự khó chịu của Công tước, phản ứng của các người chơi khá đa dạng.