Thiên Sư Siêu Độ Đám Tà Ác Trong Vô Hạn Lưu

Chương 25: TG1: Lâu đài cổ kinh dị 24

Rõ ràng họ đã hoàn thành nhiệm vụ, bị hoa hồng tấn công tới nông nỗi này còn chưa đủ sao, bây giờ còn bị ép nhận lỗi? Ai mà biết nhận lỗi lúc này sẽ dẫn đến hậu quả gì? Sáu quy tắc kia chẳng hề có giới hạn rõ ràng, càng nói nhiều càng dễ mắc sai lầm!

Khi tên đầu trọc tiếp tục lấn tới, nhất quyết bắt hai người họ lên tiếng, thì Công tước đột nhiên dịu giọng.

“Không cần vậy đâu, hai vị khách này đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần trách họ thêm nữa.”

Nói xong, Công tước trẻ khẽ hít một hơi, mùi máu tanh trong không khí như hóa thành những vệt đỏ, bị Công tước hít sâu vào trong l*иg ngực. Gương mặt ông thoáng qua vẻ mãn nguyện.

Hình ảnh ấy khiến tất cả những người chơi có mặt rùng mình. Lý Kiếm và Vương Bằng đồng loạt siết chặt áo khoác.

Quản gia quay sang Công tước, khẽ cười: “Tôi nhớ vẫn còn một ít thuốc trị thương, sau bữa tối, tôi sẽ mang tới cho hai vị khách này.”

Lý Kiếm mím môi, lòng trĩu nặng. Mặc dù không rõ đối phương có ý gì, nhưng trực giác mách bảo đây không phải là chuyện tốt lành.

Công tước quét mắt nhìn quanh phòng tiệc, hỏi: “Còn hai vị khách khác đâu rồi? Tiệc tối sắp bắt đầu, sao họ vẫn chưa tới?”

Quản gia cúi người, vẻ mặt ra chiều khó hiểu, kính cẩn đáp: “Hai vị khách nhiệt tình đó có lẽ đang giúp đỡ trong bếp. Đầu bếp Charlie vốn nổi tiếng nghiêm khắc, có lẽ họ đang mất thời gian vào công đoạn nấu nướng.”

Công tước không hài lòng: “Nghiêm khắc thế nào cũng không được để khách của ta đói bụng.”

“Ngài nói phải.” Quản gia cười: “Nhưng ngài biết tính Charlie mà, nếu món ăn chưa đạt tiêu chuẩn, ông ấy tuyệt đối không để học việc rời khỏi bếp. Ngài cứ yên tâm, sau khi được Charlie huấn luyện, ngay cả những người chưa từng bước vào bếp cũng sẽ có được kỹ năng nấu ăn tuyệt vời.”

“Nói gì thì nói, những vị khách từng vào bếp học nghề, sau khi rời khỏi đây, đều hân hoan đi tìm việc làm mới và không bao giờ quay lại.”

Nghe quản gia nói vậy, những người chơi còn lại cuối cùng cũng hiểu ra. Hai người đó sẽ không quay về nữa, nhà bếp hôm nay chính là chỗ chết chắc.

Không khí trong phòng tiệc đột nhiên lắng lại, bầu không khí càng thêm nặng nề, mỗi người phản ứng một cách khác nhau.

Lý Kiếm và Vương Bằng thoáng chút nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì bốc phải nhiệm vụ ở vườn chứ không phải trong bếp, nếu không, người biến mất đêm nay chính là họ.

Tên đầu trọc thì có vẻ tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là sự khoái chí. Dù không lấy được đạo cụ cao cấp từ tay Phương Mẫn, hắn cũng đã giúp NPC loại bỏ được một mối hiểm họa trong lòng. Những ngày tới, dù có nguy hiểm, thì cũng sẽ đổ lên đầu hai kẻ xấu số kia trước.

Đây là phó bản cấp trung, độ khó cao hơn nhiều so với phó bản cấp thấp, nhưng phần thưởng cũng gấp đôi. Người cuối cùng vượt qua thử thách này chỉ có thể là hắn!

Sau một hồi im lặng, giọng tiếc nuối của Công tước vang lên: “Quả là đáng tiếc cho hai vị khách đó, chưa kịp thưởng thức tiệc tối đặc biệt của ta mà đã phải vội vã rời đi.”

Quản gia đáp: “Chủ nhân đừng lo, trước khi họ rời khỏi, Charlie chắc chắn đã cho họ một bữa no nê.”

“Thôi được.” Công tước thở dài: “Vậy không cần chờ nữa. Bảo Charlie bắt đầu bữa tiệc đi.”

Quản gia cúi đầu: “Vâng.”

Nghe màn đối đáp như diễn kịch này, Lý Kiếm hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên chút cảm thông. Hai người kia, e là đã chết chắc rồi.

Quản gia tao nhã bước về phía hành lang, nhưng chưa kịp khuất dạng thì tiếng thông báo lớn vang lên.

“Cơm tối tới đây—!”

Quản gia: “?”

Chưa kịp phản ứng, một chiếc xe đẩy khổng lồ đã lao nhanh từ hành lang vào, không có vẻ gì là định tránh né, tông thẳng vào quản gia một cú mạnh.

Chưa hết, người đẩy xe chẳng hề nhận ra mình đã va vào ai, cứ thế đẩy qua đẩy lại trên chân quản gia, vừa đẩy vừa lẩm bẩm: “Sao không đẩy qua được nhỉ?”

Bên cạnh còn có giọng nữ góp ý: “Dùng thêm sức đi.”

Quản gia: “Khoan đã!!”

Khó khăn lắm ông mới đứng dậy được, thì nhìn thấy hai người đứng sau xe đẩy là Tiểu Đường và Phương Mẫn, mặt ông thoáng sửng sốt, nhưng chưa kịp phản ứng thì lại bị đẩy mạnh ngã nhào trở lại phòng tiệc.

Chiếc xe đẩy khổng lồ rầm rộ xuất hiện trong phòng tiệc, theo sau là Tiểu Đường và Phương Mẫn.

Phòng tiệc im phăng phắc.

Công tước khẽ ngạc nhiên, mặt dần sa sầm lại.

Tên đầu trọc không kìm được bật thốt: “Cái quái gì—?” Hắn hoàn toàn không ngờ hai người này vẫn sống sót trở về, còn Lý Kiếm sau chút bất ngờ thì trong lòng lại cảm thấy hân hoan.

—Tên đầu trọc phản bội, nịnh hót NPC, càng nhiều người sống sót, cơ hội thoát khỏi phó bản của anh càng lớn.

Quản gia đang cố bò dậy, gương mặt méo mó, đôi mắt hiện rõ sát ý, không buồn che giấu: “Sao các ngươi có thể ở đây? Charlie đâu?”

Vừa dứt lời, ông ta bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Quản gia ngẩn người, ngước mắt lên.

Khí tức này là của Charlie, nhưng lại phát ra từ...

Xe đẩy?!