Thẩm Ninh nắm chặt tóc cậu ta, buộc cậu ta ngẩng cao đầu. "Ưm, Thẩm Ninh, buông tôi ra!"
Thẩm Ninh thản nhiên nghiêng người tới, từ tốn nói: "Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã cảnh báo cậu đừng chọc tôi, Thẩm An. Tôi đã lớn lên ở trong giang hồ, không giống các người - những hậu duệ quyền quý, khi các người còn chơi đất sét thì tôi đã biết đánh nhau rồi."
Thẩm An cắn răng giằng co hung dữ: "Tôi sẽ về kể với mẹ, từ nay anh sẽ không bao giờ được..."
"Cậu nghĩ tôi thèm khát cái gia đình đó sao? Cũng giống như bọn họ chưa từng kỳ vọng gì ở tôi, tôi cũng chưa từng kỳ vọng gì ở bọn họ."
Thẩm Ninh kéo cậu ta tới góc bãi đỗ xe tối om. Thẩm An nhìn thấy xung quanh càng lúc càng tối, bỗng hoảng hốt, vội van xin: "Tôi sai rồi, tôi sẽ rời đi ngay, tôi sẽ không bao giờ lại quấy rối anh nữa."
Thẩm Ninh cười khẽ: "Thẩm An, cậu là kẻ cứng đầu nhất tôi từng gặp. Người khác bị tôi đánh hai lần là đã ngoan ngoãn rút lui, vậy mà cậu thật sự rất dũng cảm."
Thẩm An điên cuồng vung tay: "Buông tôi ra, buông tôi ra!"
Thẩm Ninh đấm một cú, Thẩm An vốn còn đang hét lên bỗng im lặng ngay. "Ưm ưm a." Thẩm An nhìn những chiếc răng rơi xuống đất, kêu thét lên.
Thẩm Ninh cũng không ngờ cậu ta lại mỏng manh đến thế, cậu chỉ muốn làm cậu ta câm miệng, nào ngờ một cú đấm đã làm gãy hai chiếc răng. Thẩm An dùng hai tay che miệng, máu tươi điên cuồng chảy ra, y hoảng sợ tới mức run lẩy bẩy.
"An thiếu gia, cậu sao vậy?" Có người nghe tiếng ồn chạy ra từ quán bar.
Thẩm Ninh vừa hết sốt, cơ thể vẫn còn yếu, cậu biết mình chưa mạnh đến mức đối địch với đám đông, nên sau khi dạy dỗ Thẩm An, vòng qua bãi đỗ xe để rời đi.
Thẩm An nằm dưới đất, hét to: "Thẩm Ninh, mày cứ đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu!"
Thẩm Ninh vốn đã chạy được năm mét, nhưng lại bị câu hăm dọa kia gọi quay lại. Thẩm An lập tức như chim cút, không dám hé răng.
Thẩm Ninh đá một cước vào hông đối phương: "Còn để mồm đi chơi xa nữa, tôi sẽ rút luôn lưỡi cậu."
Đánh xong, mắng xong, Thẩm Ninh vỗ tay rồi chạy biến mất.
"Hu hu." Thẩm An nằm dưới đất, khóc lóc thảm thương.
Đêm khuya, Thẩm Ninh bị tiếng chuông cửa liên hồi đánh thức. Cậu về đến nhà là ngã vật ra ngủ, quả nhiên đã quá đánh giá cao sức khỏe của chính mình, chỉ một cơn gió nhẹ là lại sốt cao.
"Ding dong... Ding dong..." Người kia vẫn tiếp tục ấn chuông một cách hung hăng.
Thẩm Ninh mơ màng bước tới lối vào, vừa mở cửa, thậm chí chưa kịp nhận ra đối phương là ai, đã bị tát một cái. Bộp một tiếng, Thẩm Ninh ngã xuống sàn.
Cơn đau nóng rát trên mặt khiến đầu óc mơ hồ của y tỉnh táo ngay lập tức. Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Ninh với vẻ yếu đuối dễ bị ức hϊếp, lạnh lùng nói: "Bây giờ cũng giả bộ được đấy, lúc nãy đánh Tiểu An chẳng phải rất hung hăng sao?"
Thẩm Ninh che bàn tay phải, cơn đau càng lúc càng dữ dội, nhưng cậu lại cười không giận. Thẩm phu nhân trừng mắt: "Cậu cười cái gì?"
"Tôi có phải con của bà không?"
"Tôi không sinh ra đứa con vô lễ như cậu."
Thẩm Ninh chống tay vào khung cửa đứng dậy: "Thật đáng tiếc, dù bà có thừa nhận hay không, tôi vẫn là con trai ruột của bà, đứa con bà sinh ra sau chín tháng mang thai."
"Cho dù vậy, tôi vẫn sẽ không nhận cậu."
"Bà nói xong chưa?" Thẩm Ninh siết chặt tay thành quả đấm, lý trí giúp cậu giữ được thể diện cuối cùng.
Phu nhân Thẩm không dừng lại, tiếp tục nói những lời độc địa: "Nếu cậu còn dám bắt nạt Tiểu An, tôi sẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ, nhà chúng tôi chỉ có Thẩm An, Thẩm Ninh cậu không xứng."
"Nhà các người thật cao quý, con ruột không xứng, con hoang mới là báu vật."
"Cậu nói ai là con hoang?"
"Thẩm An chính là con hoang."
Thẩm phu nhân lại định tát cậu một cái. Thẩm Ninh đóng sầm cửa lại.
Thẩm phu nhân giận dữ chỉ vào cánh cửa đóng chặt, gầm lên: "Thẩm Ninh, ngày mai tôi sẽ để luật sư chuẩn bị văn kiện chấm dứt quan hệ cha con, từ nay về sau nhà họ Thẩm sẽ không còn chỗ đứng cho cậu, tên súc sinh hãy cuốn khỏi đây càng xa càng tốt."
Thẩm Ninh tựa vào cánh cửa, không nhúc nhích, nghe những lời mắng nhiếc của người phụ nữ bên ngoài. Súc sinh ư? Hóa ra trong mắt mẹ, cậu chỉ là súc sinh!
Thẩm Ninh lau đi vết bụi không tồn tại trên mặt, đôi chân như được đúc chì, cậu đi rất lâu mới đến được phòng ngủ. Con đường trước mắt méo mó, gồ ghề, cậu cố gắng nhiều lần nhưng vẫn như không thể đạp chân xuống sàn.
"Choang" một tiếng, Thẩm Ninh ngã sáng cả người xuống đất. Đầu va vào sàn, cậu không cảm thấy đau, thậm chí còn có một niềm thỏa mãn báo thù. Người ta vẫn nói thân thể do cha mẹ sinh ra, nếu để nó chảy máu, để nó đau đớn, liệu bọn họ có bị ảnh hưởng không?
Thẩm Ninh tự giễu cười, chính Thẩm An đã chọc tức tôi trước, tôi chỉ bảo vệ mình tốt hơn một chút, vậy mà tôi lại phải chết ư? Tôi thật sự phải chết sao!
Thẩm Ninh kiên cường nhịn nước mắt, cuối cùng vẫn để nước mắt trào ra, ứa đầy mắt. Anh Cửu, bọn họ đang bắt nạt em, không ai yêu em cả...
Sáng sớm, bầu trời tối sầm, như sắp có một trận tuyết lớn. Thẩm Ninh nằm ở phòng khách suốt đêm, anh Cửu cũng không về. Cậu chợt thấy may mắn, may mà cô nàng kia không về, nếu không lại bị dọa cho một phen.
Cậu chống người đầy mệt mỏi ngồi dậy. "Khụ khụ khụ!" L*иg ngực rung động, cậu mở miệng phun ra, lòng bàn tay toàn là máu đỏ chói.
Thẩm Ninh ngẩn ra, vô thức sờ mũi, máu ấm áp theo cằm chảy xuống, từng giọt loang trên tấm chăn. Máu chảy rất nhanh, chỉ trong vài giây đã làm ướt tấm chăn.
Thẩm Ninh thậm chí chưa kịp phản ứng, bản năng dùng tay bịt mũi. Cậu không biết đó là chảy máu mũi do sốt cao hay do bệnh tình đột biến. Cậu lo lắng muốn đứng lên, nhưng vừa nhúc nhích, toàn thân như chiếc diều đứt dây rơi xuống đất.
"Khụ khụ khụ!" Máu mũi chưa kịp chảy ra lại được ho ra từ miệng. Thẩm Ninh nằm sấp dưới sàn, hai tay gắng gượng chống xuống sàn, máu đã tụ lại thành một dòng nhỏ, cậu hoảng hốt muốn đứng lên, nhưng trước mắt lại chóng mặt...
... Phân đoạn hồi ức...
Lần khám máu cuối cùng ở Mậu Thành, Thẩm Ninh nhận được kết quả bệnh tình ổn định. Trong phòng khám, bác sĩ nhắc đi nhắc lại: "Hai năm rồi, tôi vẫn nhớ rõ cậu."
"Phải tiếp tục uống thuốc, tuyệt đối không được dừng bừa."
"Sau ba tháng khám lại, nếu xét nghiệm máu bình thường thì có thể ngừng thuốc."
"Nếu trong thời gian này xuất huyết nhiều, hoặc hay chóng mặt, phải đi khám ngay lập tức."
"Giai đoạn phục hồi cuối cùng nhất định không được dừng thuốc bừa bãi, khó khăn lắm mới vượt qua được, đừng có bị biến chứng ở phút cuối cùng!"
Thẩm Ninh nắm chặt tờ báo cáo, hào hứng nhảy xuống bậc thang, chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời, hân hoan reo vui. Cậu biết đây là lúc ngọt ngào sau cay đắng...