Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 27: Tôi muốn báo thù

Trên xe, hai người im lặng nhìn nhau. Khi thấy đích đến càng lúc càng gần, Thẩm Ninh cuối cùng không kìm nén được cảm xúc trong lòng, phá vỡ sự im lặng: "Anh Cửu, sao anh biết em bị Lâm Nhị bắt đi?"

"Nhà họ Thẩm ồn ào lớn như vậy, cậu đột nhiên biến mất, chỉ có cậu ta là đáng nghi." Tần Cửu tấp xe vào lề.

"Sao anh biết em biến mất?"

Tần Cửu càng nắm chặt vô lăng, anh đến đây một cách thiếu lý trí, lúc này nói gì cũng sẽ có nhiều sơ hở.

Nhưng Thẩm Ninh không hỏi thêm nữa, dường như đã có được câu trả lời mình muốn.

Tần Cửu nghe tiếng mở cửa xe, anh không ngăn cản cậu rời đi. Thẩm Ninh đứng bên xe, cúi người gõ nhẹ vào cửa sổ. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Thẩm Ninh mỉm cười, "Anh Cửu, ngày mai em còn có thể đi làm không?"

Tần Cửu không trả lời, chuẩn bị rời đi. Thẩm Ninh tiếp tục hỏi: "Nhiều người như vậy, một mình dỉ Trương không làm xuể đâu. Anh yên tâm, em biết các anh sắp thi đấu rồi, em sẽ không làm phiền anh nữa."

"Thẩm Ninh, tại sao?" Tần Cửu nghiêng đầu nhìn cậu.

Thẩm Ninh cười: "Đợi anh thi đấu xong, em sẽ nói cho anh biết tại sao."

Trong xe mờ tối, nhưng Tần Cửu vẫn nhìn thấy, thấy được tia hy vọng lóe lên trong mắt Thẩm Ninh.

"Anh Cửu, anh tin em thêm một lần nữa được không?" Thẩm Ninh tràn đầy mong đợi nhìn.

Tần Cửu nâng cửa sổ lên, anh không đồng ý, cũng không từ chối. Anh biết với tính cách của Thẩm Ninh, sự im lặng của mình chính là đồng ý, ngày mai cậu chắc chắn sẽ chạy đến. Nhưng ngày hôm sau, anh phát hiện dự đoán của mình đã sai.

Trong bếp, một mình dì Trương bận rộn đến nỗi gần như bốc khói, không thấy bóng dáng người thứ hai đâu. Tần Cửu lấy làm khó hiểu trở lại tầng ba, tình cờ gặp huấn luyện viên Bùi đang sắp xếp trận đấu tập, vừa đi vừa cười.

"Đội trưởng Tần, vừa hay cậu cũng tỉnh rồi, chúng ta vừa hẹn với team ST tuần sau..."

"Hôm nay Thẩm Ninh không đến?" Tần Cửu hỏi.

Huấn luyện viên Bùi sững người một chút, ngạc nhiên nói: "Chẳng phải cậu ấy đã bị cậu sa thải rồi sao?"

Tần Cửu nhíu mày, phải chăng là những bảo vệ không biết uyển chuyển kia không cho cậu vào? Nhưng cũng không thể nào, dù bảo vệ không cho vào, với sự lanh lợi của Thẩm Ninh, dù phải trèo tường cậu cũng sẽ vào được.

Tại chung cư Đông Thành:

Thẩm Ninh run rẩy ôm túi nước nóng, dù người quấn chăn dày vẫn không kìm được cơn run. Thân nhiệt không ngừng tăng cao, cậu bị sốt đến mức gần như thấy được bà nội.

Tứ Nguyệt vừa phải bận rộn đến bệnh viện chăm sóc mẹ sau phẫu thuật, vừa lo lắng để Thẩm Ninh một mình ở nhà sẽ chết mà không ai hay.

Thẩm Ninh uống thuốc cảm, cố gắng cười nói: "Đừng lo cho tôi, tôi lớn từng này rồi có thể tự chăm sóc bản thân mà."

Tứ Nguyệt nhíu mày: "Cậu đừng nói nữa, mau uống thuốc đi."

"Tôi uống thuốc xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, cậu mau đến bệnh viện đi, chỗ dì không thể thiếu người."

Tứ Nguyệt cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn cầm canh đã nấu ra ngoài. Lúc này Thẩm Ninh còn tỉnh táo, chắc không đến nỗi sốt đến ngất xỉu như lần trước.

Tứ Nguyệt vừa ra khỏi chung cư lại có chút không yên tâm quay lại. Thẩm Ninh nghe động tĩnh bên ngoài, biết Tứ Nguyệt đã đi, cậu bèn vứt chăn ra, nhanh chóng mặc quần áo vào. Chỉ là người vừa đến cửa đã bị Tứ Nguyệt bắt gặp.

Tứ Nguyệt mặt lạnh lùng nhìn cậu đầy trách móc: "Cậu định đi đâu? Đừng nói là lại đi tìm Tần Cửu nhé."

Thẩm Ninh dở khóc dở cười: "Tôi không đi tìm anh Cửu."

"Cậu ăn mặc diêm dúa thế này, không tìm anh ta thì còn tìm ai?"

"Tôi như này là diêm dúa? Đây không phải là bình thường sao?"

Tứ Nguyệt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, thực ra Thẩm Ninh không nói sai, những bộ quần áo này mặc trên người bình thường thì chỉ là đồ đại chúng, nhưng khi mặc trên người Thẩm Ninh ngày càng mỹ miều, không hiểu sao lại trở nên nổi bật. Càng ngày càng thu hút ánh nhìn.

Tên này phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao càng ngày càng đẹp vậy? Tứ Nguyệt mới nhận ra mình đã lâu không dám nhìn thẳng vào gương mặt Thẩm Ninh, mỗi lần nhìn, tim cô lại rối loạn thêm một phần.

Thẩm Ninh chống nạnh, mặt hung dữ: "Tôi đi tìm Thẩm An, hôm nay tôi phải gϊếŧ cậu ta."

Tứ Nguyệt nhíu mày: "Vcái thân thể nửa tàn nửa phế này của cậu, gϊếŧ được ai!"

Thẩm Ninh ngẩng đầu, hừ hừ hai tiếng: "Tôi chỉ cần một ngón tay là có thể gϊếŧ cậu ta."

Tứ Nguyệt không nhịn được cười đẩy người về phòng: "Được rồi ông cố của tôi ơi, tôi thật sự sợ cậu ra cửa là ngất luôn, chúng ta đợi hết sốt rồi hãy đi báo thù."

"Tôi không nhịn được cục tức này."

"Vậy cậu uống thêm hai viên thuốc nữa, miệng đắng rồi, cục tức này không nuốt cũng phải nuốt."

Thẩm Ninh: "..."

Cuối cùng Thẩm Ninh vẫn không thắng được, ngoan ngoãn nằm lại trên giường.

Hoàng hôn buông xuống, đèn đêm bắt đầu thắp sáng. Quán bar SAY ở phía tây thành phố bắt đầu mở cửa. Hàng loạt xe sang xếp thành hàng trong bãi đỗ xe.

Quản lý quán bar tự mình ra đón: "Thẩm thiếu gia, theo yêu cầu của cậu, toàn bộ tầng hai tối nay không mở cửa đón khách."

Hai bên Thẩm An dẫn theo một đám người vào quán bar: "Hôm nay tôi vui, mọi người muốn chơi thế nào thì chơi, tôi mời."

"An thiếu gia gặp chuyện gì vui sao?"

Thẩm An ngồi xuống ghế sofa, đắc ý nói: "Trường học cho nghỉ không đáng vui sao?"

"Chuyện này đúng là rất đáng vui."

Một đám người bắt đầu tản ra xung quanh, người lấy rượu thì lấy rượu, người nhảy thì nhảy. Thẩm An châm một điếu thuốc, chưa hút được mấy hơi đã đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người, cậu ta đẩy người trong lòng ra, đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí.

"Hôm nay tâm trạng An thiếu gia tốt ha, ai không biết còn tưởng cậu đang ăn mừng chuyện Lâm Nhị bị đánh thành đầu heo."

Thẩm Ninh không biết đã đứng sau lưng Thẩm An từ lúc nào, cười tươi nhìn cậu ta đang khó chịu.

Thẩm An giật mình, hoảng sợ quay người lại: "Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Ninh lấy điếu thuốc từ khóe miệng cậu ta ném xuống đất rồi dùng chân dập tắt: "Thật khó ngửi."

"Thẩm Ninh, chẳng phải anh..."

"Lâm Nhị không báo tin cho cậu sao?"

Thẩm An hoảng loạn lấy điện thoại ra, trên điện thoại không có tin nhắn của ai cả, cậu ta lập tức hoảng hốt: "Anh đã làm gì Lâm Nhị?"

Thẩm Ninh cười: "Tôi cũng không làm gì anh ta, chỉ là hình như tay chân đều gãy, xương sườn cũng gãy vài cái, có lẽ cần phải nằm trên giường nửa năm."

"Anh... anh đánh anh ta?"

Thẩm Ninh không phủ nhận: "Đường đường là nhà vô địch Nhu đạo mà khá là yếu à nha."

Thẩm An sợ đến nỗi xoay người định chạy. Thẩm Ninh cũng không ngăn cản, dù sao ở đây người đông mắt nhiều, cậu cũng không tiện ra tay.

Thẩm An lảo đảo chạy ra khỏi quán bar, cậu ta vội vàng chạy về phía xe thể thao của mình, mắt thấy sắp đến bãi đỗ xe, đột nhiên lưng truyền đến cơn đau nhói, cả người mất thăng bằng ngã sấp về phía trước.