Năm nay có tổng cộng 17 đội tham gia giải thường niên, quy tắc không khác nhiều so với những năm trước, nhưng mọi người đều biết rõ sức cạnh tranh năm nay có lẽ sẽ mạnh hơn.
Đội tuyển WAC này chỉ mới xuất hiện nửa năm đã giành được suất tham dự, sức mạnh không thể xem thường.
Hơn nữa đội bọn họ còn có sự hậu thuẫn của một tập đoàn lớn, dù là đầu tư hay quảng cáo đều bị từ chối.
Ngay cả đội tuyển DQ danh tiếng bên cạnh cũng không dám từ chối nhà tài trợ một cách hào phóng như vậy, rốt cuộc bọn họ tự tin như thế nào mà dám ngông cuồng như vậy?
Đoàn người của đội tuyển WAC vừa bước vào trường quay đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Không chỉ đơn thuần tò mò về thực lực của nhóm chàng trai này, mà còn bởi vẻ ngoài bảnh bao và nổi bật của họ.
Tần Cửu đi đầu, với chiều cao 1m9, vừa xuất hiện đã toát ra khí thế áp đảo, ngay cả các đội kỳ cựu cũng không khống chế được mà phải nhường đường.
Thẩm Ninh đeo đầy túi lớn túi nhỏ đi phía sau, gần đây cậu trắng ra nhiều, làn da cũng mịn màng hơn. Với chiều cao 1m75 trong đám người cao trung bình 1m85 này, cậu cũng thu hút mọi ánh nhìn ngay khi xuất hiện. Không có lý do gì khác, chỉ vì đôi mắt to đảo quanh của cậu trông giống hệt một tinh linh lạc vào trần gian, cực kỳ đáng yêu.
Chu Sam không chịu nổi nữa, chủ động đón lấy ba lô của mình: "Để tôi đeo cho."
Thẩm Ninh vội nói: "Không cần đâu, đây là công việc của tôi mà."
"Tôi là một người trẻ khỏe mạnh mà để một bệnh nhân mới khỏi bệnh xách đồ, tôi cảm thấy có lỗi." Chu Sam tiện tay xách luôn mấy cái ba lô khác.
"Tôi cũng thấy có lỗi." Bên cạnh, support Triệu Dương cũng đón lấy túi của mình.
Thẩm Ninh hơi ngạc nhiên: "Sao anh biết tôi bị bệnh?"
Chu Sam biết mình lỡ lời, vội giải thích: "Sắc mặt cậu không được tốt lắm, nhìn là biết mới hồi phục sức khỏe."
Thẩm Ninh cũng không nghĩ nhiều, cười tươi: "Cảm ơn nhé."
Cuối cùng mọi người đều lấy túi của mình, chỉ có Tần Cửu đi đầu, không quay đầu lại lấy một lần. Thẩm Ninh nâng nâng chiếc ba lô duy nhất còn lại trong tay, cậu cẩn thận liếc nhìn biển tên trên túi, WAC-Nine. Đúng là của anh Cửu rồi.
"Trời ơi, đó có phải là đội WAC, đội tuyển hắc mã mạnh nhất năm nay không?"
"Tôi vừa thấy đội trưởng của họ, cao và đẹp trai cực luôn."
"Cả đội này có thể debut luôn rồi, mid laner Chu Sam của họ cũng dễ thương quá."
"Người cuối cùng kia là dự bị à? Cậu ấy vừa nhìn tớ một cái, tớ tưởng cậu ấy bình thường thôi, nhưng chỉ cần nhìn tớ một cái, má ôi, tớ đã sa vào lưới tình rồi."
Nhân viên làm việc tại chỗ tụ tập thành từng nhóm, ai nấy đều tìm cơ hội để đến gần phòng chụp hình.
Thẩm Ninh không có nhiệm vụ chụp hình nên đứng canh ở phòng hậu cần, trông coi tất cả ba lô của mọi người, đảm bảo ngay cả một con ruồi cũng không thể đến gần.
"Anh bé ơi, thời gian chụp còn lâu, anh có muốn uống nước không?" Một nhân viên đưa ra một chai nước chưa mở.
Thẩm Ninh xua tay từ chối: "Cảm ơn, tôi không khát."
"Đây đều là nước phát tại chỗ, anh yên tâm rất an toàn." Nhân viên vẫn lịch sự đặt một chai bên cạnh.
Thẩm Ninh quả thật cũng hơi khát, mặc dù cậu không còn sốt nữa nhưng cơ thể sau khi bị sốt cao vẫn đang trong tình trạng mất nước. Cậu thận trọng nhìn quanh, quả nhiên mỗi nhân viên đều được phát một chai nước. Lúc nãy huấn luyện viên chỉ nhắc các thành viên không được ăn uống lung tung thức ăn ở nơi công cộng, nhưng cậu chỉ là người đi theo không quan trọng nên chắc không cần phải kiêng khem nhiều như vậy.
Thẩm Ninh vặn nắp chai rồi uống ừng ực nửa chai, đến khi hết khát mới chợt nhận ra nước này hơi ngọt. Cậu mới nhìn kỹ bao bì trên chai, hình ảnh quả đào mật ngọt ngào trông rất hấp dẫn. Đồng tử Thẩm Ninh giãn ra, có phần không thể tin được mà đứng dậy.
Tất cả mọi người trong đội vừa kết thúc buổi chụp hình, cùng nhau vừa nói vừa cười bước xuống sân khấu. Thẩm Ninh lo lắng ném chai nước sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xách những chiếc ba lô lên.
"Cậu nóng à?" Chu Sam để ý thấy Thẩm Ninh đổ mồ hôi trán, không nhịn được mà trêu: "Máy sưởi ở đây quả thật rất mạnh."
Thẩm Ninh ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Đã xong hết rồi ạ?"
"Không nhanh như vậy đâu, sắp chụp ảnh cá nhân rồi, có lẽ còn khoảng nửa tiếng nữa." Huấn luyện viên Lâm mở bình nước uống một ngụm, "Tiểu Thẩm nếu khát thì ở đây có nước khoáng đấy."
Thẩm Ninh xoa xoa bụng: "Em muốn đi vệ sinh."
"Ừ, cậu đi đi, tôi ở đây trông đồ."
Thẩm Ninh vừa chen ra khỏi đám đông thì bị một bàn tay nắm lấy cánh tay. Tần Cửu đưa chai nước chỉ còn một nửa lên trước: "Cậu uống phải không?"
Thẩm Ninh vội cúi đầu: "Em, em không nhìn kỹ nhãn."
"Cậu mù à?" Tần Cửu không kiềm chế được mà gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm này khiến tất cả mọi người giật mình.
Huấn luyện viên Lâm không hiểu hỏi: "Đội trưởng Tần sao vậy?"
"Cậu dị ứng đào mà còn dám uống nước này, cậu có biết dị ứng nặng có thể chết người không!" Tần Cửu nắm tay cậu kéo ra ngoài.
Thẩm Ninh ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn rộng rãi của người đàn ông, ruột gan vốn đang khó chịu dường như trong chớp mắt được xoa dịu vết thương. Anh Cửu vẫn nhớ...
Lời nói này của Tần Cửu đã đánh thức mọi người, huấn luyện viên Lâm vội đuổi theo, anh ta nói: "Tiểu Thẩm dị ứng đào à?"
Thẩm Ninh lắc đầu: "Em chỉ hơi dị ứng đào thôi, hơn nữa đây chỉ là nước uống, thành phần đào trong đó rất ít, không nghiêm trọng đến thế đâu."
Tần Cửu mặc kệ lời biện hộ của cậu, vẫn một mực đưa người ra khỏi phòng chụp.
Gió lạnh ập đến, Thẩm Ninh bị lạnh run lên.
Huấn luyện viên Lâm nhíu mày đi theo ra cửa, anh ta nói: "Đội trưởng Tần, cậu còn phải chụp ảnh, để anh đưa Tiểu Thẩm đi bệnh viện là được rồi."
Tần Cửu bị gió lạnh thổi mới chợt nhận ra mình đã làm gì.
"Nhìn dáng vẻ Tiểu Thẩm cũng không nghiêm trọng lắm, một mình tôi đưa đi cũng được." Huấn luyện viên Lâm nói tiếp.
Tần Cửu cứng đờ hạ rèm chắn gió xuống, cố gắng hít sâu một hơi.
Đúng lúc anh chuẩn bị quay người trở lại, Thẩm Ninh ở phía sau đột nhiên đẩy anh ra, chạy nhanh ra lề đường.
"Ọe." Thẩm Ninh vốn tưởng mình có thể nhịn được, nhưng những ngụm nước uống đã nuốt vào bụng bỗng chốc biến thành thuốc độc xuyên ruột, cơn đau bùng phát trong chớp mắt. Thậm chí cậu không kịp che giấu, cả người nôn thốc nôn tháo.
Tần Cửu gần như bản năng chạy lại, anh lo lắng đỡ lấy Thẩm Ninh đang chực ngã. Thẩm Ninh xua xua tay không muốn anh đỡ, giọng nói yếu ớt vỡ vụn từ cổ họng thốt ra: "Bẩn."
Tần Cửu lòng nóng như lửa đốt, anh nào để ý đến những thứ nôn mửa kia, trực tiếp bế người lên: "Đi bệnh viện."
"Nôn xong là không sao rồi." Thẩm Ninh nắm lấy cánh tay anh, "Đội trưởng, đội trưởng phải chụp ảnh."
Tần Cửu mặc kệ tất cả, bế người đi xuống bậc thang, bất chấp huấn luyện viên Lâm ở phía sau khuyên can thế nào, anh vẫn làm ngơ muốn đưa Thẩm Ninh đi bệnh viện.
Thẩm Ninh nhìn anh chằm chằm, anh Cửu ngốc của cậu vẫn như xưa, cho dù cậu có làm tổn thương anh ấy đến mức nào, anh ấy vẫn sẽ không quản ngại gì chỉ cần cậu được an toàn.