Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 10: Em chỉ đang giả vờ bị bệnh

Thẩm Ninh há miệng, cậu không còn sức để phản bác cho mình, lý do đó quá giả tạo, bọn họ đâu phải là nam nữ chính trong phim tình cảm sướt mướt, làm sao có thể ngây thơ đến mức bởi vì một căn bệnh mà chọn từ bỏ người đã sống cùng nhau suốt 10 năm.

Thẩm Ninh, đó không phải là mày cao thượng, không phải là phóng khoáng!

Đó là mày phản bội, là đào ngũ, là hèn nhát!

Mày không dám đánh cược tương lai của anh ấy, nhưng mày lại đánh mất tất cả tấm chân tình và sự hi sinh của anh ấy!

10 năm trời, 10 năm lưu lạc, anh ấy đã không rời không bỏ chăm sóc mày suốt 10 năm, câu nói "đồng tính luyến ái thật ghê tởm" của mày mới làm người khác tổn thương nhất.

Thẩm Ninh cúi đầu, hai tay túm lấy ống quần, nghẹn ngào nói: "Đúng vậy anh Cửu, em quên mất lý do này quá dễ bị vạch trần. Em tưởng nếu giả vờ bị bệnh anh sẽ đau lòng một chút, rồi tha thứ cho em."

Tần Cửu nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt vô lăng dần dần mất đi sức lực, ban đầu anh có hơi dao động. Có lẽ Tiểu Thất của anh thật sự có nỗi khổ gì không thể nói, nếu cậu thật sự bị bệnh thì sao? Nhưng bây giờ cậu lại nói gì vậy? Giả vờ bị bệnh để mình đau lòng rồi tha thứ ư?

Tần Cửu mở khóa xe, lần đầu tiên trong đời mất đi phong độ quý ông, anh mạnh mẽ kéo Thẩm Ninh ra khỏi ghế phụ lái.

Thẩm Ninh loạng choạng suýt ngã, cậu chóng mặt vội vàng bám vào thân cây mới giữ được thân hình sắp ngã.

Tần Cửu trừng mắt nhìn cậu, "Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Chiếc xe việt dã phóng đi.

Ý thức của Thẩm Ninh lúc tỉnh lúc mơ, cậu cảm thấy máu trong l*иg ngực cuồn cuộn, cậu liên tục nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén vị tanh nồng ngày càng đậm đặc.

"Phụt." Một ngụm máu từ miệng phun ra.

Thẩm Ninh ngơ ngác nhìn vết máu loang trên mặt đất, thản nhiên lau đi vết máu ở khóe miệng. Cậu tưởng bệnh tình của mình đã kiểm soát được rồi, nhưng thật ra đều là tự lừa dối mình.

Thẩm Ninh, mày nên mừng vì anh ấy đã không tin...

Bệnh viện.

Bác sĩ xem đi xem lại kết quả xét nghiệm máu, nghiêm túc nói: "Lượng hồng cầu lưới của cậu giảm quá nhanh, tiểu cầu cũng ở mức nguy hiểm, chỉ cần chảy một chút máu là có thể không cầm được, cậu cần phải nhập viện ngay tiến hành điều trị toàn thân một thời gian."

Thẩm Ninh cầm lấy phiếu kết quả, sau hai năm điều trị cậu đã biết cách đọc những con số này, thực ra cũng chỉ kém hơn lần tái khám trước một chút thôi. Cậu quy kết do mình hay bị sốt, những thứ này đều chỉ là vấn đề nhỏ, lấy ít thuốc là được.

Bác sĩ lại nói: "Chúng tôi cần chọc hút tủy xương để xác định tình hình chính xác, nhất định phải nhập viện điều trị."

"Tôi hiểu rõ cơ thể mình, phiền bác sĩ kê cho tôi ít thuốc là được, thuốc lần trước có tác dụng phụ, sau khi uống xong tôi hay bị chóng mặt."

"Cậu thật sự không tìm được người nhà sao? Trong tình trạng của cậu, ghép tủy là phương pháp điều trị tốt nhất."

Thẩm Ninh lắc đầu, không giải thích gì.

Bác sĩ đành bất lực kê đơn thuốc.

Thẩm Ninh cầm thuốc mới bước ra khỏi bệnh viện, tiện tay ném phiếu kết quả vào thùng rác. Bây giờ cậu có tiền rồi, không cần phải tiết kiệm từng viên thuốc nữa, chỉ cần cậu kiên trì uống thuốc, chắc chắn sẽ sống tốt được.

Ngày hôm sau.

Hôm nay Thẩm Ninh đổi thuốc mới, chứng viêm như được dọn sạch trong tích tắc, đã lâu rồi cậu không cảm thấy thoải mái như vậy.

Chú Vương ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, nhìn thấy Tiểu Thẩm xuất hiện với vẻ mặt đầy tinh thần, lập tức vui vẻ vẫy tay với cậu.

Thẩm Ninh đưa bánh bao mình tiện đường mua sang, "Chú Vương, chú ăn sáng chưa?"

"Hôm nay tinh thần Tiểu Thẩm không tệ, xem ra đã hết sốt rồi." chú Vương cười ha ha.

Thẩm Ninh nhìn ra ngoài, "Hôm nay có hoạt động gì sao? Lúc vào con thấy có một chiếc xe buýt lớn."

"Nghe nói là chụp ảnh công bố chính thức cho thành viên chủ lực." Chú Vương nhả khói thuốc, "Tiểu Thẩm nếu thích hóng chuyện cũng có thể đi xem, lát nữa mọi người đều sẽ ra ngoài, đội trưởng Tần cũng sẽ có mặt."

Mặt Thẩm Ninh không khỏi đỏ lên, hơi xấu hổ cúi đầu, "Vâng."

"Tiểu Thẩm, cậu có quen đội trưởng Tần không?"

Thẩm Ninh gật đầu, "Vâng."

"Chẳng trách hôm qua cậu bị bệnh cậu ấy gấp gáp như vậy, tôi làm việc ở đây một năm rồi, chưa từng thấy đội trưởng Tần quan tâm ai như vậy."

Thẩm Ninh muốn nói lại thôi.

Nhưng cậu đã bỏ rơi Tần Cửu, người yêu thương cậu nhất, còn dùng cách tàn nhẫn không chừa đường lui mà vứt bỏ.

"Mau đi đi, lát nữa xe sẽ chạy đấy, đám cú đêm đảo lộn ngày đêm này hiếm khi dậy sớm thế."

Thẩm Ninh hào hứng chạy ra khỏi biệt thự.

Tài xế xe buýt bên đường đang thương lượng gì đó với nhân viên đi cùng, ánh nắng xuyên qua màn sương chiếu xuống, Thẩm Ninh từ xa đã nhìn thấy đoàn người đông đúc cách đó không xa.

Tần Cửu rất cao, uy phong như rồng, khí chất bức người, là nhân vật nổi bật giữa đám đông, dù người đông nghịt cũng khiến người ta chú ý ngay lập tức.

"Này cậu kia, cậu lại đây một chút." Huấn luyện viên Lâm khác của đội đang lo không tìm được người, vừa hay liếc thấy Thẩm Ninh chạy ra từ sân, lập tức gọi cậu lại.

Thẩm Ninh ngạc nhiên chỉ vào mình, xác nhận đối phương đang gọi mình rồi bối rối đi qua.

Huấn luyện viên Lâm giao cho cậu mấy cái ba lô đen, "Đây là đồ dùng cá nhân của tất cả thành viên, bao gồm cả thức ăn và bình nước, lát nữa cậu lên xe theo, nhất định phải trông chừng những thứ này, tuyệt đối không được để chúng rời khỏi tầm mắt cậu một bước."

Thẩm Ninh không dám cẩu thả, liên tục gật đầu.

Huấn luyện viên Lâm lại nói: "Hôm nay trong phòng chụp có rất nhiều đội tuyển chụp ảnh, bất kỳ ai lại gần cũng không được cho bọn họ chạm vào mấy cái ba lô này, hiểu chưa?"

Thẩm Ninh tiếp tục gật đầu.

"Lên xe đi, nhớ nhiệm vụ của mình, tuyệt đối không được sai sót."

Thẩm Ninh mơ hồ đi theo lên xe.

Xe buýt rất lớn, các thành viên chính thức ngồi rải rác khắp nơi.

Thẩm Ninh không hiểu tại sao công việc này lại rơi vào tay mình, hai tay cậu nắm chặt mấy cái ba lô không nặng lắm này, sợ vì sự cẩu thả của mình mà làm mất mát gì.

Huấn luyện viên Bùi đầy ẩn ý liếc nhìn luyện viên Lâm, tâm tư nhỏ này của tên này, làm sao anh ta có thể không nhìn thấu.

Huấn luyện viên Lâm đắc ý nhướng mày, hôm qua anh ta không ăn được dưa mới, hôm nay anh ta muốn thêm dầu vào lửa.

Mọi người đều ngầm hiểu giữ im lặng, nhưng thỉnh thoảng đều sẽ lén nhìn về phía sau.

Đây chính là cậu trai hôm qua bị đội trưởng bế đi sao? Nghe nói còn là bế công chúa nữa!

Thẩm Ninh ngồi ở hàng cuối cùng, vị trí này rất cao, cậu có thể dễ dàng nhìn thấy Tần Cửu ở hàng đầu tiên.

Đúng là anh Cửu của cậu, ngay cả gáy cũng tròn hơn người khác!