Không Làm Nữ Xứng Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 54

Niên Triều Tịch: “Sao lại không cho huynh vào, đúng lúc ta có chuyện cần tìm huynh, đỡ phải mất công đi một chuyến.”

Tông Thư theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”

Niên Triều Tịch chán nản chạm vào cửa sổ, nói: “Trước tiên huynh nói Mục Doãn Chi bảo huynh tới đây nói gì đi.”

Tông Thư mím môi, nói: “Mục Doãn Chi nhờ ta nói cho muội biết, nơi muội ở có tụ linh mạch, hắn ta sẽ trực tiếp để viện này tách rời khỏi phủ thành chủ, muội không cần chuyển ra ngoài.”

Niên Triều Tịch nghe vậy đáp một câu: “Được.”

Tông Thư lẽ ra đã chuẩn bị tinh thần rằng nàng sẽ không nghe lời khuyên mà nhất quyết đòi dọn ra ngoài. Nghe vậy, hắn ta hơi giật mình, lời khuyên đã chuẩn bị bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới chậm rãi nói: “Ta còn tưởng muội sẽ không muốn sống ở đây.”

Niên Triều Tịch bình thản nói: “Nếu đã có lựa chọn tốt hơn, ta sẽ không để mình và thân thể gặp trở ngại.”

Nàng xảy ra vấn đề gì, người khác không giải quyết được, chỉ có bản thân nàng chịu tội, ham muốn gì đây.

Tông Thư nghe xong, như nghĩ tới điều gì, nhíu mày, ngữ khí trở nên lạnh lùng: “Muội đã biết nguyên do này, sao vẫn không bằng lòng tới Dược Lư của ta?”

Niên Triều Tịch miễn cưỡng nói: “Không muốn tới thôi.”

Tông Thư một lúc lâu không nói gì, cũng không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, trầm giọng hỏi: “Muội…Tại sao lại ở trước mặt mọi người hủy hôn?”

Niên Triều Tịch nhìn hắn ta một cái, cười nói: “Huynh đi hỏi Mục Doãn Chi đi, hoặc là Thẩm Thoái cũng được, bọn họ đều có câu trả lời giống ta.”

Tông Thư hít một hơi: “Ta có thể hiểu được.”

Niên Triều Tịch nhìn hắn ta nói: “Chuyện của huynh chắc là nói xong rồi nhỉ, ta sẽ nói tới chuyện của ta.”

Nàng nhìn Tống Thư, bình thản nói: “Tông Thư, từ sau khi phụ thân qua đời đã gần sáu năm, ta đã cất giữ rất nhiều linh dược quý giá trong Dược Lư của huynh, ta muốn lấy nó ra.”

Tông Thư nghe xong bàng hoàng, nhíu mày trong vô thức nói: “Tại sao?”

Niên Triều Tịch không bất ngờ khi hắn ta hỏi câu này.

Mấy năm nay, Tông Thư luôn là y sư của nàng, tình trạng sức khỏe của nàng hắn ta hiểu rõ nhất, y thuật của hắn ta tốt tới mức nàng không phải tìm tới y sư thứ hai ngoài hắn ta, vì thế, không cần biết nàng có được linh dược quý giá gì, đều tùy ý gửi tới đâu đó trong nơi ở của Tông Thư, một lần gửi là sáu mươi năm hơn.

Dù gì cũng đều là hắn ta chữa bệnh cho nàng, có thể dùng được thì trực tiếp dùng trên người nàng, nếu nàng không thể dùng được. Cứ để lại cho Tông Thư coi như quà tạ lễ.

Thế nên những năm này, linh dược từ chỗ thuộc hạ trước đây của phụ thân, linh dược bản thân tình cờ có được, linh dược quân Yến Kỵ vì nàng mà thu thập, nhiều vô số, toàn bộ đều đưa vào Dược Lư của Tông Thư.

Sau này, nàng có được linh dược gì cũng không xem qua một chút, thuộc hạ tự khắc sẽ đưa nàng tới Dược Lư.