Không Làm Nữ Xứng Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 53

Tên thuộc hạ: “…Vâng.”

Mục Doãn Chi lại hỏi: “Hề…tiểu thành chủ, bây giờ đang làm gì?”

Giọng nói tên thuộc hạ có phần dè dặt: “Tiểu thành chủ đang chuẩn bị chuyển ra khỏi phủ thành chủ.”

Mục Doãn Chi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói Tông Thư đi làm thuyết khách, nói với nàng ấy không phải chuyển nữa, trong viện đó có tụ linh mạch, ở đó có lợi cho nàng ấy, từ nay về sau, viện nàng ấy ở tách biệt với phủ thành chủ, người ở phủ thành chủ toàn bộ rời đi, do người của nàng ấy tiếp quản.”

Tên thuộc hạ: “…Vâng.”

Hắn ta do dự một chút, thấy thành chủ nhà mình không chuẩn bị nói nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành chủ, Ô Nghiên cô nương ở bên ngoài cầu kiến, có thể là nghe nói…chuyện người hủy hôn.”

Mục Doãn Chi im lặng phút chốc, lãnh đạm nói: “Bảo nàng ta về đi, vẫn đang cấm túc, ít ra ngoài thì hơn.”

Trong mắt tên thuộc hạ hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhanh chóng cúi đầu đáp lại.

Hắn ta gấp gáp rời đi, đi tới cửa quay đầu nhìn lại, thấy thành chủ vốn luôn vô cảm đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời với vẻ ngơ ngác.

Là trăng khuyết.

Đêm đó, theo lời thủ vệ trong viện thành chủ nói, thành chủ đã đứng đó suốt một đêm.

Khi Tông Thư bước vào, Niên Triều Tịch đang ngồi dưới cửa sổ lười biếng cắt móng tay, dưới ánh nến, sắc mặt có chút hồng hồng.

Tông Thư dừng bước, đột nhiên, qua ánh nến tựa hồ nhìn thấy Niên Triều Tịch của trăm năm trước.

Khi đó hắn ta bị đưa về thành Nguyệt Kiến được nửa năm, ngày qua ngày ở Dược Lư nằm trên giường như đống tro tàn, sống dở chết dở chờ thời gian qua đi.

Một ngày kia, tiểu đồng mang thuốc tới tận tình khuyên hắn ta uống, hắn ta nghe tới mất kiên nhẫn, vừa quay mặt đi thì thấy một thiếu nữ vẻ mặt xanh xao mệt mỏi dựa bên cửa sổ, tâm trạng chán nản sửa lại móng tay rực rỡ sơn màu hoa phượng của mình.

Hắn ta ngẩn người trong chốc lát, chỉ như vậy nhìn nàng.

Thiếu nữ đó cảm thấy có người đang nhìn, cũng quay đầu nhìn về phía hắn ta.

Lúc này, tiểu đồng đó phát hiện ra thiếu nữ dựa bên cửa sổ, kêu lên một tiếng, suýt chút làm đổ bát thuốc, lắp bắp nói: “Tiểu tiểu thư, sao người ra ngoài rồi?”

Tông Thư tới giờ mới biết, thiếu nữ trước mắt là con gái duy nhất của chiến thần tướng quân trong truyền thuyết, ân nhân cứu mạng mà trong nửa tháng qua hắn chưa từng gặp.

Ngày đó, chỉ cách nhau một khung cửa sổ, nàng thản nhiên cười nhạo sự ngu ngốc của hắn ta.

Nàng ấy giống như vẻ ngoài của mình, ốm yếu nhưng kiêu hãnh, không thể có được cũng không thể tiếp cận.

Tông Thư chăm chú nhìn một lúc, bước chân đi qua đó.

Vẫn cách một khung cửa sổ như cũ, chỉ là lần này nàng ở bên trong, hắn ta ở bên ngoài.

Niên Triều Tịch vốn không mở lời mời hắn ta vào trong, chỉ lơ đễnh hỏi: “Mục Doãn Chi bảo huynh tới làm thuyết khách?”

Tông Thư khàn khàn chậm rãi nói: "Ta còn tưởng rằng muội sẽ không cho ta vào."