Tiểu Quân Hậu

Chương 18: Xiêm y

Chúc Thanh Thần lắc hai chân, bô bô nói.

Lý Việt mỉm cười, lúc nào cũng đáp lại.

Khung cảnh tưởng như ấm áp, nhưng trên thực tế hai người đang “ông nói gà bà nói vịt”, hoàn toàn mặc kệ đối phương đang nói gì.

Nhưng cuối cùng, người thua vẫn là Lý Việt.

Hắm ngậm miệng, cầm tách trà đầu giường đưa cho Chúc Thanh Thần.

Một khắc trước, hắn thấy Chúc Thanh Thần sắp tỉnh, đoán trước được y ngủ lâu như vậy, khi tỉnh dậy nhất định sẽ khát nước, nên đã rót một tách trà trước.

“Chúc Khanh Khanh, uống ngụm trà, giọng của ngươi khàn cả rồi.”

Chúc Thanh Thần không chịu thua.

Y nằm sấp trên giường, giống như một con cá nhỏ sắp chết khát, cố sức giãy giụa, dùng vây và đuôi đập mạnh vào tấm chăn dưới người.

“Lý Việt, ngươi nhớ phải ban thưởng thêm cho thợ may trong cung, đa tạ họ đã may gấp xiêm y cho ta… Khụ khụ…. Không được….. Ta sắp chết khát rồi…”

Lý Việt thở dài, rốt cuộc như y mong muốn, giải thích nói: “Đã ban thưởng từ lâu rồi. Những xiêm y này ---”

Hắn dừng một chút: “Từ rất lâu trước đây ta đã ra lệnh cho họ làm.”

Chúc Thanh Thần hứng thú, hỏi tiếp: “Rất lâu trước đây?”

Lý Việt quay đầu sang chỗ khác: “Ngươi… Sau khi ngươi lên núi, ta yêu cầu họ mỗi năm may cho ngươi mấy bộ xiêm y.”

Chúc Thanh Thần một hai phải dí sát vào mặt Lý Việt, đuổi theo hỏi hắn: “Vậy ngươi còn nhớ rõ thân mình của ta không?”

Lý Việt nhìn y một cái, mặt không đổi sắc, giọng điệu bình thản, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng ẩn giấu trong ánh chiều tà.

“Nhớ rõ. Buổi sáng ngươi vừa nói, chúng ta đã tắm cùng nhau.”

Chúc Thanh Thần và Lý Việt 18 tuổi, một người ở lại Phượng Tường thành, một người đánh giặc trên tiền tuyến, luôn là gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nhưng chỉ cần gặp mặt, hai người họ nhất định sẽ dính chặt vào nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, thậm chí cả tắm cũng phải cùng nhau.

Cơ thể của Chúc Thanh Thần đã sớm in sâu trong mắt Lý Việt, hắn chỉ cần dùng tay đo là đã có thể biết được đại khái kích thước của Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần vô thức nắm chặt vạt áo rời rạc của mình rồi hắng giọng một cái.

Y lại hỏi: “Vậy bộ trung y trên người ta và bộ ta đã thay vào buổi trưa, đều là ngươi cho người may cho ta phải không?”

Lý Việt gật đầu: “Đúng vậy, ta cho người may cho ngươi, lấy ra là có thể mặc.”

Lúc này, Chúc Thanh Thần cuối cùng cũng vừa lòng.

Y cười ra tiếng, lại gần, nắm tay Lý Việt, uống một hớp trà lớn.

Vui vẻ!

Trong mười năm y không ở đây, Lý Việt vẫn luôn nhớ y, không quên mất y.

Không chỉ nhớ y, mà còn nhớ rõ thân mình của y, nhớ y vai dài eo rộng bao nhiêu, cũng nhớ rõ sở thích của y.

Lại uống một ngụm to!

Chúc Thanh Thần cúi đầu, ục ục uống trà.

Lý Việt cầm tách trà: “Uống chậm một chút, đừng để bị sặc.”

Vừa dứt lời, Chúc Thanh Thần đơ một lát, bị sặc rồi.

“Khụ khụ….”

Lý Việt đặt tách trà xuống, đỡ y ngồi dậy, vỗ nhẹ vào lưng y.

Chúc Thanh Thần xua tay: “Lý Việt, ta đột nhiên nhớ ra một việc.”

“Ngươi nói xiêm y này là ngươi cho người may khi ta không có ở đây.”

“Nhưng khi ta không ở đây, các ngươi có cho rằng ta chết rồi không? Những bộ xiêm y ta mặc khi chết, thì….thì… thì chẳng phải là…”

-- “Không phải.”

Chúc Thanh Thần chưa dứt lời, Lý Việt đã nghiêm túc phủ nhận.

“Không phải như ngươi nghĩ, không phải loại xiêm y đó.”

“Loại xiêm y đó không may mắn, sẽ không mang ra cho ngươi mặc.”

Lý Việt chỉnh lại xiêm y trên người Chúc Thanh Thần.

“Trước đây mỗi khi đến Tết, trong nhà sẽ may cho chúng ta hai bộ y phục mới.”

“Sau đó ta đăng cơ, thấy mỗi người bọn họ đều có chức vị, cũng có quan phục, nhớ ngươi từng nói ngươi cũng muốn mặc, nên ta phân phó cho dệt cục Giang Nam mỗi năm may cho ngươi quan phục đông hè.”

“Có khi ra ngoài săn bắn, bắt được con cáo con thỏ, nhìn da lông không tồi, lại nhớ đến ngươi sợ lạnh, nên trực tiếp phân phó cho bọn họ đưa xuống may xiêm y. Chờ ta phản ứng lại, nhớ ra ngươi không ở nhà, xiêm y đã may xong rồi.”

“Làm cũng đã làm xong, lại không đành vứt bỏ, nên chỉ có thể để trong rương, rồi trăm năm sau mang đến cho ngươi.”

Cuối cùng, Lý Việt thấp giọng nói: “Không phải liễm y, là y phục mới ta cố ý chuẩn bị cho ngươi.”

Chúc Thanh Thần ngừng cười, tiến lên phía trước, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta hiểu rồi, ta không có ý này. Ta chỉ muốn nói, xiêm y rất vừa vặn, ngươi vẫn nhớ rõ bộ dáng của ta, ta rất vui vẻ.”

“Cho dù là liễm y, ta cũng sẽ mặc!”

Lý Việt nhíu mày: “Không được, không được mặc liễm y, sẽ hút dương khí của ngươi.”

Chúc Thanh Thần cười cười, cầm tay hắn vòng thành một vòng.

Chúc Thanh Thần chui vào ngực hắn, sau đó buông tay hắn ra, để hắn ôm chặt lấy mình, khép miệng vòng lại.

“Lý Việt, ta đói rồi, không phải nói buổi tối có thịt nai sao?”

“Ừ, mấy ngày trước bắt được.”

“Vậy bây giờ chúng ta ăn thôi! Truyền thiện!”***

Liễm y: Quần áo cho người chết