Tiểu Quân Hậu

Chương 17: Xiêm y

Lý Việt sợ Chúc Thanh Thần ngủ ngay không tốt cho dạ dày, nên cũng nằm xuống nói chuyện với y.

“Chúc Khanh Khanh, đợi hai khắc nữa rồi hẵng ngủ.”

“Ta không ngủ, chỉ là thời gian chợp mắt dài hơn chút thôi.”

“Bây giờ ngươi đã trở về, vậy ngươi phải giúp ta phê tấu chương, ta vừa nhìn thấy chữ đã chóng mặt.”

“Đã biết.”

“Địa vị của ngươi trong triều, ta đã có an bài. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi thượng triều, để các triều thần gặp ngươi, ngươi yên tâm.”

“Ta không lo.”

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Chúc Thanh Thần trở mình: “Đã hai khắc chưa? Ta thực sự muốn ngủ rồi.”

Lý Việt tính trong lòng: “Không được, chờ thêm một lát.”

“Ừm…” Chúc Thanh Thần ngoài miệng thì đáp lời, nhưng đôi mắt đã nhắm lại.

Trước khi ngủ, y bỗng nhiên nhớ ra, y còn một vấn đề muốn hỏi Lý Việt.

-- bộ xiêm y trên người y, cùng với những bộ xiêm y mà y đã thay ra trước đó, tại sao lại vừa người như vậy?

-- có phải Lý Việt đã trộm làm xiêm y cho y không?

Chúc Thanh Thần hơi hơi hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Trước mắt y tối sầm, ngủ ngay tức khắc.

Thôi, tỉnh dậy rồi hỏi cũng không muộn.

*

Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, tạo nên một không gian u ám.

Chúc Thanh Thần ngủ một giấc đến chạng vạng.

Y mơ màng mở mắt, dụi mắt rồi nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Y đây là ở…

Đúng rồi, y đang nằm trên long sàng của Lý Việt.

Trong điện không thắp nến, rèm trước giường buông xuống, che khuất ánh sáng bên ngoài cửa sổ, khiến người ta khó mà biết được bây giờ đã là canh nào.

Khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng vải cọ xát nhẹ nhàng.

Lý Việt đi đâu rồi?

Chúc Thanh Thần mở miệng muốn gọi Lý Việt, nhưng lại phát hiện miệng mình khô khốc.

Ngủ lâu quá.

Y vươn tay, nhẹ nhàng kéo mở một góc rèm giường.

Lý Việt canh ở trước giường.

Hắn đưa lưng về phía Chúc Thanh Thần, giương chân, tùy ý ngồi trước bậc giường.

Trước mặt hắn là mấy cái rương gỗ, trong đó chất đầy vải dệt và xiêm y.

Lý Việt đang…. sắp xếp lại xiêm y chăng?

Chúc Thanh Thần lặng lẽ hạ rèm, che chăn lên đầu, chỉ để lộ một đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài.

Lý Việt dường như chưa nhận ra Chúc Thanh Thần đã tỉnh. Hắn lấy một kiện hồng quan phục từ trong rương, nhấc lên xem xét kỹ càng, sau khi xác nhận không hỏng hóc mới gấp gọn, rồi đặt vào cái khay bên người.

Sau đó, hắn lại lấy ra một bó đai lưng vàng từ cái rương khác.

Hình như không quá hài lòng với với cái đai lưng này, Lý Việt chỉ nhìn qua rồi ném nó sang một bên, lại cầm một dải đai ngọc lam khác.

Cái này không tồi, vì thế Lý Việt đặt nó lên trên kiện quan phục kia.

Còn có ngọc bội, túi thơm, ngọc quan, giày quan, Lý Việt đều xem qua, chọn ra rồi ghép lại thành một bộ hoàn chỉnh.

Xiêm y này chắc chắn không phải của Lý Việt, vậy nên….

Chúc Thanh Thần nằm trên giường, hai tay ôm mặt, nhẹ nhàng đung đưa chân, nhìn Lý Việt giúp mình chọn xiêm y.

Hắn quả nhiên đã may xiêm y cho y, còn may nhiều như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong quan phục, Lý Việt lại lấy ra một bộ thường phục màu ngọc bích từ trong rương.

Bỗng nhiên, Chúc Thanh Thần nghiêng đầu, cố ý hỏi: “Không biết là vị bệ hạ nào, khi còn nhỏ được học “thắt lưng buộc bụng", một hai phải kéo ta mặc lá cây váy cỏ?”

Âm thanh truyền đến từ phía sau.

Lý Việt quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của Chúc Thanh Thần.

Đôi mày cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, tám chiếc răng nhỏ ngay ngắn lộ ra và đôi mắt sáng lấp lánh.

Giống như đôi mắt của con mèo nhỏ phát sáng trong đêm đen, phản chiếu ra khuôn mặt của Lý Việt trong bóng tối.

Chúc Thanh Thần bắt chéo chân, cố ý hỏi: “Bệ hạ không phải nói muốn cho ta mặc váy cỏ sao?”

Lý Việt đặt bộ xiêm y xuống, xoay người đối diện với y, thản nhiên hỏi: “Ngươi tỉnh khi nào?”

Hắn dường như muốn nói sang chuyện khác.

Chúc Thanh Thần không chịu từ bỏ, tiếp tục hỏi: “Bệ hạ, mấy cái rương này, đều là xiêm y của ta sao?”

Lý Việt nhìn thẳng vào ánh mắt không sợ hãi của y, cũng hỏi: “Chúc Khanh Khanh, ngươi có đói bụng không? Có thể dùng bữa tối rồi.”

“Bệ hạ, thợ may vá trong cung thật lợi hại, chưa đo thân hình của ta, cũng không hỏi chức vị của ta trong triều ra sao, nhanh như vậy đã làm ra mấy cái rương xiêm y lớn.”

“Chúc Khanh Khanh, ta đã cho thiện phòng hầm bồ câu non, chút nữa uống trước một chén lót bụng rồi hẵng ăn những thứ khác.”

“Mấy rương xiêm y này, thoạt nhìn đều là đồ ta thích. Nhưng, nếu có thuật đọc tâm, hẳn là càng thích hợp dùng trên chiến trường hơn là cho may vá.”

“Ta còn cho họ làm một miếng thịt nai nướng, ngươi ăn mấy miếng để bồi bổ, nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, bổ quá dễ chảy máu mũi.”