Phấn Mặc Sơn Hà

Chương 3: Hận tương phùng

Sau khi Vương ma ma đi khỏi, Đoàn Thị liền sai người gọi nhũ mẫu bế Mặc Tử U tới. Mặc Tử U nhớ rõ Đoàn Thị đã đặt nàng bé nhỏ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng trìu mến, đó là ánh mắt chỉ có ở một mẫu thân.

Nàng nghe Đoàn Thị nói liên miên mãi, rằng U Nhi của bà lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ tuyệt sắc thiên hạ, chắc chắn sẽ gả cho một chàng rể tốt yêu thương nàng và sống hạnh phúc suốt đời.

Sau đó, nhũ mẫu bưng một bát canh gà tới, Mặc Tử U đã đoán được trong bát canh gà ấy chắc chắn đã bị hạ độc. Nàng cố gắng khóc lớn để khuyên can Đoàn Thị, dù chỉ làm cho Đoàn Thị trì hoãn uống bát canh gà đó thôi cũng được. Nhưng nhũ mẫu lại bảo Đoàn Thị uống canh trước, còn mình ôm Mặc Tử U ra ngoài dỗ.

Chẳng mấy lâu sau, trong phòng vang lên tiếng bát sứ vỡ rơi xuống sàn nhà, trong khoảnh khắc đó, Mặc Tử U ngừng khóc. Và trong suốt 14 năm về sau, nàng cũng không bao giờ khóc nữa.

Ngày đó, nàng với đôi mắt vẫn còn non nớt của một đứa trẻ sơ sinh, nhìn nhũ mẫu và Vương ma ma chạy đến sau đó đã che đậy hết thảy như nào.

Chỉ với một trăm lượng bạc đã có thể khiến nhũ mẫu lấy mạng của mẫu thân nàng.

Sau đó, Vương ma ma đã đưa linh cữu của phụ thân nàng, Mặc Việt Xuyên về Kim Lăng và để nàng ở lại. Trong khi đó, nữ tử với ánh mắt dịu dàng trìu mến ấy chỉ được chôn cất sơ sài trên núi sau Nguyệt Hoa Am, thậm chí còn không được vào phần mộ tổ tiên của Mặc gia.

Có đôi khi, Mặc Tử U nghĩ, có lẽ ông trời cho nàng trở về chính là muốn để nàng phát hiện ra chân tướng cái chết của mẫu thân nàng, để nàng báo thù cho sinh mẫu.

Vì vậy, dù biết người Mặc gia không có ý tốt, nhưng nàng vẫn đồng ý về Kim Lăng. Những chuyện chưa từng xảy ra giữa nàng và Sở Liệt như ở kiếp trước, nàng có thể bỏ qua. Nhưng mối thù gϊếŧ mẹ, thân là con cái thì không thể không báo, nàng nhất định phải quay về Mặc gia Kim Lăng để tìm Phong Thị, chính miệng hỏi bà ta rốt cuộc vì sao lại phải gϊếŧ Đoàn Thị!

“Không, không thể nào, lúc đó ngươi còn rất nhỏ! Làm sao ngươi có thể nhớ được!” Nhũ mẫu khó mà tin nổi gào lên, chính vì năm đó Mặc Tử U chỉ là một đứa trẻ mới sinh còn quấn tã, nên bà ta và Vương ma ma mới không hề kiêng kỵ trước nàng.

Mặc Tử U không đáp lại, đôi mắt nàng càng trở nên đen như mực đặc, nàng chỉ chậm rãi nói, “Biết không? Ta đã đợi 14 năm, vẫn luôn đợi ngày này đến.”

Bởi vì ngày này, số phận của nhũ mẫu nhất đã định sẵn phải chết tại đây.

Mặc Tử U buông tay ra, nhìn nhũ mẫu hoảng sợ kêu thảm ngã khỏi xe ngựa, sau đó rơi xuống và bị vó ngựa của đám sơn tặc đuổi đến sau đó giẫm qua. Tiếng kêu thê thảm của nhũ mẫu vang vọng khắp sơn cốc trong bầu không khí lạnh giá và nhiều tuyết, khiến người ta sởn gai ốc.

Những tên sơn tặc không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái xem cái xác đã bị vó ngựa giẫm nát bét của nhũ mẫu. Tuyết trắng bên dưới bà ta bị máu nhuộm đỏ thành một mảng chói mắt, rồi tất cả lại quay đầu nhìn về phía Mặc Tử U, thầm thất kinh trước sự tàn nhẫn của nàng.

Mặc Tử U ngồi trở lại chỗ cửa xe, nắm chặt khung cửa. Nàng nhìn thi thể nhũ mẫu càng ngày càng xa xa, đột nhiên hỏi Phi Huỳnh, “Phi Huỳnh, ta tàn nhẫn lắm phải không?”

“Không đâu, tiểu thư là người tốt nhất mà muội từng gặp.” Phi Huỳnh đáp lại nàng. Bắt đầu từ lúc năm tuổi, khi nàng ấy được Mặc Tử U nhặt về, nàng ấy đã coi Mặc Tử U là chủ tử. Phi Huỳnh tin rằng Mặc Tử U làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do của riêng mình.

Mặc Tử U cười một cái, mặc dù nhũ mẫu muốn hại nàng trước, mặc dù kiếp trước nhũ mẫu cũng chết vào ngày hôm nay, tại đây, nhưng tay nàng rốt cuộc đã không còn sạch sẽ nữa.

Không sạch sẽ thì không sạch sẽ thôi.

“Dừng lại!” Đám sơn tặc kia thúc ngựa hét lớn, “Nếu không bọn ta sẽ bắn tên đấy!”

Đúng vào lúc đó, chiếc xe ngựa lao qua ngã ba nơi kiếp trước nàng gặp bọn sơn tặc. Từ một đường rẽ khác, một đội quan sai cưỡi ngựa cao lớn bất ngờ đυ.ng phải bọn sơn tặc đang đuổi theo xe của Mặc Tử U, nhất thời tạo ra một đống hỗn loạn. Và trong lúc đó, xe ngựa của Mặc Tử U đã nhanh chóng tận dụng cơ hội, kéo dãn khoảng cách với đám sơn tặc.

Có người tức giận hét lớn, “Kẻ nào to gan thế, dám cản đường Tần Vương điện hạ!”

Trong lòng Mặc Tử U chấn động, ngước mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một vị nam tử tướng mạo cực kỳ tuấn tú đang cưỡi trên một con ngựa bờm đen dẫn đầu đội ngựa, mày kiếm mũi thẳng, ánh mắt sắc lạnh như rắn. Hắn đang mặc một chiếc áo choàng lớn màu tím đậm với hoa văn mây sấm, hai bên vạt áo được thêu hoa văn huyền xà, lông đen trên cổ áo tôn lên vẻ lạnh lùng của hắn, rõ ràng là vô cùng tức giận.

Tình hình trước mắt, ai nấy đều thấy rằng là đám sơn tặc đang cướp bóc lữ nhân qua đường, chỉ là không may đã cản đường của họ!

Nam tử cau mày nhìn về phía chiếc xe ngựa cũ kỹ đang bị bọn sơn tặc truy đuổi. Trong thùng xe đã mất đi vách sau, một nữ tử ngồi vịn bên cửa, cho dù nàng mặc áo váy mộc mạc, giữa mái tóc đen chỉ điểm xuyết một cây trâm bạc, nhưng nàng có làn da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, tiên tư ngọc sắc1, dường như không gì trong muôn vàn thế giới có thể sánh kịp với sự phong lưu lạnh lùng trên dung mạo của nàng.

Rõ ràng khi đang chạy trốn chết tròng trành như này phải chật vật nhếch nhác khôn cùng, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, không mảy may thấy dấu hiệu hoảng sợ, đôi mắt như trăng sáng, quan sát mọi thứ trước mắt.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều ngẩn ra —

Sở Liệt.

Ngón tay Mặc Tử U đang nắm khung cửa bỗng nhiên siết chặt, cuối cùng vẫn gặp nhau rồi.

Kiếp trước, nàng đã gặp sơn tặc ngay tại đây, và rồi được Sở Liệt cứu, từ đó dây dưa cả một đời.

Mặc Tử U nhìn gương mặt của Sở Liệt, gương mặt trẻ trung hơn nhiều so với trong ký ức của nàng, cảm thấy được ngoài sự ngạc nhiên ngay từ ban đầu, tâm trạng của nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh. Nàng cuối cùng đã khẳng định được rằng, mười bốn năm trôi qua, mọi tình cảm yêu hận đối với nam nhân này đều đã tan thành mây khói, điều duy nhất còn lại trong đầu nàng, chính là tránh xa hắn, tránh xa tất cả mọi thứ của kiếp trước.

Sở Liệt cũng đang bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt hắn vừa có phần kinh ngạc vừa có phần phức tạp, giống như kiếp trước, lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Một lát sau, hắn bất ngờ vung roi quấn cổ một tên sơn tặc trước mặt, hung hăng kéo tên sơn tặc đó xuống ngựa, lạnh lùng ra lệnh, “Gϊếŧ chúng! Cứu người!”

Nghe được lệnh, thuộc hạ của hắn lập tức rút đao, phóng ngựa lao tới, bắt đầu chém gϊếŧ đám sơn tặc không chút lưu tình.

Bọn sơn tặc lấy làm kinh hãi, lập tức bỏ ý định tiếp tục truy đuổi Mặc Tử U, thay vào đó chúng chuyển sang đối đầu với thuộc hạ của Sở Liệt.

“Cô nương, đừng đi về phía trước nữa, đến đây, bọn ta sẽ bảo vệ các ngươi!” Sở Liệt lớn tiếng gọi về phía Mặc Tử U.

Mặc Tử U mím chặt môi, không đáp lại. Nàng biết rằng hành động lý trí nhất bây giờ chính là tìm kiếm sự bảo vệ từ đám người Sở Liệt. Bọn sơn tặc quá đông, Sở Liệt cũng không thể nào hãm chân hết tất cả. Nếu các nàng tiếp tục chạy, nhất định sẽ có sơn tặc đuổi theo.

Chỉ có điều, trong lòng nàng có một trực giác mạnh mẽ, bảo nàng đừng có dừng lại. Nếu dừng lại, cuộc đời này của nàng nhất định sẽ lại đi theo lối cũ của kiếp trước.

“Phi Huỳnh, đừng dừng, tiếp tục đi!” Mặc Tử U ra lệnh. Khi trọng sinh, nàng đã quyết định kiếp này nhất định phải tránh mọi mối liên quan với Sở Liệt.

“Vâng.” Phi Huỳnh vung roi ngựa quất mạnh vào mông hai con ngựa, xe ngựa chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc tiến lên phía trước.

Quả nhiên, có bốn tên sơn tặc vẫn chưa từ bỏ ý định thấy Mặc Tử U sắp chạy xa, lập tức bỏ lại đồng bọn, đuổi theo chiếc xe ngựa của Mặc Tử U. Dẫu sao thì một tuyệt sắc thế gian hiếm có như Mặc Tử U, nếu lần này không có được, sau này e rằng khó có diễm ngộ tốt như vậy nữa.

Khi phát hiện xe ngựa của Mặc Tử U không có ý định dừng lại, Sở Liệt nhíu mày, vung roi mạnh mẽ hạ gục từng tên sơn tặc trước mặt, rồi thúc ngựa định đuổi theo, nhưng do sơn tặc quá đông, hắn không thể thoát thân ngay được.

“Cô nương!” Sở Liệt hơi sốt ruột hô to.

Mặc Tử U nhìn qua, thấy Sở Liệt đang nhìn thẳng vào nàng. Nàng bất chợt nhớ lại kiếp trước, khi nàng bị hôn mê do sảy thai, lúc tỉnh lại, Sở Liệt đang bưng một bát thuốc bổ ngồi bên giường nàng, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng thắm thiết, dịu giọng nhỏ nhẹ dỗ nàng uống thuốc.

Nàng vẫn nhớ đôi mắt của hắn khi đó, tình ý trong mắt hắn không hề giả tạo, như thể những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, tất cả nghi ngờ, đối đầu giữa họ, còn cả đứa con đó.

Nàng đột nhiên cảm thấy Sở Liệt thật đáng sợ. Sao hắn có thể thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy, lại còn cho rằng nàng cũng nên thản nhiên như hắn ư? Như thể dù hắn có làm tổn thương nàng thế nào, trong lòng nàng cũng sẽ không có khúc mắc với hắn, giữa họ sẽ không có vết rạn nứt nào?

Nàng bị tổn thương, nàng biết đau, nàng không phải là người gỗ, làm hỏng rồi dùng sự dịu dàng gắn lại là xong.

Có lẽ là Sở Liệt thực sự yêu nàng, nhưng loại tình yêu đó không phải là điều nàng muốn.

Nàng mở miệng thúc giục, “Phi Huỳnh, nhanh nữa đi!”

“Trợ!” Phi Huỳnh lại quất hai con ngựa thêm một roi.

Xe ngựa càng chạy càng xa, thoát khỏi tầm nhìn của Sở Liệt sau một khúc quanh, Mặc Tử U liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng tự an ủi bản thân, có lẽ kiếp này sẽ khác, Sở Liệt chưa chắc sẽ lại yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.

Dù sao chăng nữa, nàng chỉ cần cố gắng tránh mọi liên quan với Sở Liệt như ở kiếp trước là được.

Nàng lại nhìn bốn tên sơn tặc vẫn đang bám sát sau xe ngựa, cụp mắt suy tư. Nếu chuyện nàng gặp phải sơn tặc cướp bóc giữa đường truyền về Kim Lăng, trừ khi có người làm chứng nàng chưa bị sơn tặc làm nhục, nếu không danh tiếng của nàng sẽ bị hủy hoại.

Nếu không có chuyện kiếp trước, Sở Liệt dĩ nhiên là người làm chứng tốt nhất cho nàng.

Nhưng bây giờ, nàng không dám đánh cuộc.

Lỡ như kiếp này Sở Liệt vẫn động lòng với nàng, và sau khi về đến Kim Lăng lại kể với người khác rằng khi cứu nàng, hắn đã có những tiếp xúc cơ thể thân mật với nàng, dù đây có phải thật hay không, nàng cũng không thể biện minh. Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể có hai con đường để đi: hoặc là thanh đăng cổ phật2 đến hết đời này, hoặc là giống như kiếp trước, vào phủ Tần vương làm thϊếp.

Cả hai con đường này, dù là cái nào, nàng đều không muốn chọn.

Chỉ đơn thuần nhìn tình trạng của chiếc xe ngựa này, chuyện gặp sơn tặc là không thể nào giấu nổi, nàng cần tìm một nhân chứng khác để chứng minh sự trong sạch của nàng mình.

Nhưng giữa trời đông giá rét, tuyết rơi dày đặc, con đường cổ núi sâu này, nào có thể dễ dàng gặp được người như vậy.

Bỗng nhiên, giữa con đường gió tuyết phía trước, không biết là ai, i a i a ngân lên tiếng hát với lời ca bi thương:

“… Tướng quân giận dữ ngạo trời cao,

Thế nên trời bao phủ mịt mù,

Sấm vang hiệu lệnh nghiêm,

Gió vây bầy quạ,

Như chiến thắng khải hoàn.

Chủ nhân, người đã hy sinh cho Trung Nguyên,

Bô lão trên trấn Chu Tiên ơi,

Chỉ còn mãi trông mong tinh kỳ…” [1]

Mặc Tử U ngẩn ra, đây là một trích đoạn từ《Cáo Điện》trong《Đông Song Ký》, kể về chuyện Nhạc Phi bị Tần Cối hãm hại, cả nhà chết thảm, thuộc hạ của ông là Thi Toàn đã đến mộ ông thắp hương tưởng nhớ, muốn ám sát Tần Cối để báo thù. [2]

“Tiểu thư! Phía trước có người!” Phi Huỳnh mừng rỡ nói.

Mặc Tử U nhìn về phía trước, chỉ thấy bên lề đường cổ trong trời tuyết, một đống xe ngựa lớn không biết từ đâu đến, đang vây quanh một toà trường đình kiểu song song nhau nằm ở bên trái con đường phía trước. Mặc Tử U nhận ra những người ngồi trong những chiếc xe ngựa kia đều là nữ tử, tất cả đều không sợ lạnh, mở rộng rèm xe, ôm lò sưởi tay dựa vào cửa xe, si mê nhìn chăm chăm vào toà trường đình kia, như muốn nhìn mãi không chán. [3]

Còn quanh trường đình, tám tên nam tử cường tráng, mang theo Đường đao, mặc trang phục thị vệ, đang cảnh giác quan sát xung quanh. Trong một cái đình, có một thiếu niên khoảng mười bảy tám tuổi đứng trong đó, một tay cầm ly rượu, đang ca một bài《Chiết Quế Lệnh》–

“… Dâng đồ cúng đến trước ban thờ, Thiếu bảo linh hồn thiếu trú vân bình, Sinh không thể mời công nhận thưởng, Thôi luân bổn cốt, Bái tướng đăng đàn. Người cũng từng một mình đánh vào đất lính, Gϊếŧ chết tướng vàng diệt dũng khí. . . . . .” [4]

Từng từ bi ai, từng câu đầy phẫn uất, đúng là gợi lên vô hạn tình cảm bùi ngùi thê lương.