Sao lại gặp sơn tặc ở đây? Rõ ràng kiếp trước còn phải đi thêm một đoạn nữa mới gặp mà.
Mặc Tử U khó hiểu nhíu mày, vẻ mặt vốn dĩ thản nhiên lập tức trở nên nghiêm túc, nàng thấp giọng quát, “Phi Huỳnh!”
“Có!” Khuôn mặt ngơ ngác của Phi Huỳnh cũng tức khắc trở nên thận trọng. Nàng nhảy ra khỏi thùng xe cực nhanh, leo lên chỗ ngồi cầm cương, một tay kéo dây cương điều chỉnh hướng chạy của ngựa, một tay cầm roi ngựa quất mạnh vào mông ngựa, giục hai con ngựa chạy nhanh.
Chuỗi động tác này diễn ra nhanh chóng và trôi chảy vô cùng, cứ như thể đã luyện tập vô số lần, chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này vậy.
Lúc này, nhũ mẫu mới ngây ngẩn đưa tay chạm vào vết máu trên mặt mình. Khi nhìn thấy ngón tay nhuốm máu đỏ tươi, bà ta thét lên.
“Đừng kêu nữa.” Mặc Tử U bị tiếng thét của bà làm cho nhức tai, liền quát lên ngăn lại.
Nhũ mẫu lập tức im bặt, ngơ ngác nhìn nàng một lúc, rồi hoảng loạn hỏi, “Tiểu thư, phải làm sao đây! Phải làm sao đây! Chúng ta thậm chí còn chẳng có hộ vệ!”
Mặc Tử U nhếch môi cười châm biếm. Mặc gia bắt nàng về Kim Lăng nhưng chỉ cho một cỗ xe ngựa cũ kỹ và một phu xe, ngay cả một ma ma cũng không phái tới, huống chi là hộ vệ. Dù Vân Đô cách Kim Lăng không xa lắm, nhưng giữa đường lại có rất nhiều đoạn đường núi hẻo lánh, rất dễ gặp phải sơn phỉ.
Chiếc xe ngựa của họ vô cùng cũ kỹ, bình thường có lẽ chẳng lọt vào mắt đám sơn phỉ trên con đường này đâu. Nhưng giờ đang sắp vào mùa đông lạnh giá, lương thực và thú rừng khan hiếm, cũng hiếm có người nhà phú quý nào đi xa vào thời điểm này. Để lấp đầy bụng, dù bọn sơn tặc có coi thường chiếc xe cũ nát này của họ đi nữa, thì vẫn phải ra tay.
Kiếp trước, Mặc Tử U cũng gặp sơn tặc trên con đường núi này, nhưng tình cờ được Sở Liệt trên đường đi làm nhiệm vụ ở Tây Nam trở về cứu giúp. Đó cũng là khởi đầu của mối nghiệt duyên giữa họ.
Nàng vẫn nhớ rõ lúc đó phu xe đã chết, cũng không có ai có thể điều khiển xe cho nàng như Phi Huỳnh. Nhũ mẫu vừa thấy tình hình không ổn liền nhảy khỏi xe vứt lại nàng mà bỏ chạy, nhưng rồi bị sơn tặc phóng tiễn bắn chết.
Nàng một mình co ro run rẩy trong xe ngựa, nghe tiếng bọn sơn tặc càng ngày càng gần, chúng bàn tán rằng trong chiếc xe ngựa cũ kỹ thế này thì có thể có bao nhiêu thứ giá trị. Nàng cầm một cây trâm bạc đầu nhọn kề vào cổ họng mình, thầm nghĩ đời mình thế là xong, thà tự kết liễu để giữ gìn danh tiết còn hơn là rơi vào tay bọn sơn tặc chịu nhục nhã.
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, bên ngoài xe truyền tới tiếng mắng chửi và tiếng kêu thảm thiết của đám sơn tặc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng có một bàn tay thon dài vén tấm vải dầu ở cửa xe lên, sau đó nàng thấy khuôn mặt anh tuấn của Sở Liệt. Hắn vén tấm vải dầu đứng nhìn nàng đang hoảng sợ một lúc lâu, rồi đưa tay ra, dịu dàng nói hai chữ, “Lại đây.”
Nàng không thể kìm được mà nắm chặt lấy bàn tay đã đưa ra khi nàng đang bị dồn đến bước đường cùng. Nàng để hắn bế nàng xuống xe ngựa, rồi đặt nàng lên hắc mã của hắn, đưa nàng vào Kim Lăng trước ánh mắt bao người.
Sau khi đưa nàng về Mặc gia, hắn liền lấy cớ hai người đã có tiếp xúc thân mật trước mặt mọi người, Mặc Tử U không còn thích hợp để làm công chúa hòa thân nữa. Và nghĩ cho tương lai của nàng, hắn xin Mặc Việt Thanh lấy nàng làm thϊếp. Thanh danh của nàng đã bị tổn hại, Mặc Việt Thanh không còn cách nào khác, đành phải đồng ý rồi chọn thứ trưởng nữ khác của mình làm công chúa hòa thân.
Sau này, Sở Liệt nói với nàng rằng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã đem lòng ái mộ nàng. Vì vậy, rõ ràng lúc đó xe ngựa không hề hỏng, ngựa kéo xe cũng không bị thương, nhưng hắn cố tình không để nàng ngồi xe một mình khi nàng đang hoảng loạn không thể xoay sở, mà cùng nàng cưỡi một con ngựa vào Kim Lăng. Dọc đường rêu rao rầm rộ, khiến Mặc Việt Thanh muốn không thừa nhận cũng không được.
Thực ra, bất kể nàng là con gái nhà ai, trong tình huống đó, đều chỉ có thể vào phủ Tần Vương của Sở Liệt.
Kỳ thực, bao năm qua, nàng vẫn luôn không hiểu, Sở Liệt rốt cuộc thích nàng ở điểm nào. Kiếp trước, khi lần đầu gặp gỡ, nàng chỉ là một nữ tử ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có gì nổi bật, nhưng lại có thể được hắn yêu thương hết mực, thậm chí sau khi hắn đăng cơ, nàng còn được sủng ái nhất hậu cung.
Cũng vì thế, nàng luôn thấp thỏm lo sợ, cố gắng thay đổi bản thân theo mọi sở thích của hắn. Nàng sợ rằng sự sủng ái không rõ nguyên do này một ngày nào đó sẽ biến mất. Nàng xem người đàn ông đã cứu nàng là tất cả, cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi giấc mộng đẹp tan vỡ.
Có lẽ, chính vì trong lòng nàng tin rằng kiếp trước Sở Liệt thực sự yêu mình, nên sau khi trọng sinh, dù quyết định vẫn kính trọng nhưng giữ khoảng cách với hắn, nàng cũng chưa từng có ý định trả thù. Trong lòng nàng đối với hắn không yêu cũng chẳng hận, chỉ mong kiếp này không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Kiếp này, lần này lên Kim Lăng, nàng vốn định tránh con đường núi này, nhưng tên phu xe kia cứ không coi lời nàng ra gì, khăng khăng không chịu đi đường vòng, cũng không chịu trì hoãn thêm một ngày. Dẫu sao, con đường này đã là đường ngắn nhất từ Vân Đô tới Kim Lăng rồi, nếu thay đổi tuyến đường thì sẽ phải mất thêm ba đến năm ngày. Mà vào những ngày tuyết lớn gần Tết thế này, không ai là không muốn sớm quay về nhà, ngồi bên bếp lò ấm cúng, ăn chén canh nóng do người thân nấu, chờ đợi tháng chạp qua, đón một mùa xuân mới ấm áp.
Mặc Tử U đã cố gắng thay đổi số phận của tên phu xe này, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn toi mạng vì coi thường nàng.
Chỉ có điều, kỳ lạ là, rõ ràng kiếp trước họ gặp sơn tặc ở ngã ba phía trước mà, sao lần này lại gặp sớm hơn?
Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi rất nhỏ này?
Vậy thì, kiếp này nàng có còn gặp Sở Liệt trên con đường phía trước nữa không?
Thùng thùng thùng —
Trên vách xe lại vang lên mấy tiếng nặng nề, lại thêm hai vũ tiễn xuyên qua vách xe đằng sau nhũ mẫu, lộ ra mũi tên nhọn hoắt.
“Á –” Nhũ mẫu nhào đến kéo tay áo Mặc Tử U, “Tiểu thư, chúng ta sẽ không chết ở đây đó chứ –“
“Không đâu,” Mặc Tử U nắm lấy tay nhũ mẫu định gỡ ra, nhưng bà lại nắm chặt quá, nàng kéo thế nào cũng không nhúc nhích, “Chúng ta ngồi xe, bọn chúng không đuổi kịp đâu –“
Lời nói vừa dứt, liền nghe tiếng vó ngựa vang lên, Mặc Tử U vén màn dầu trên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài. Mười mấy tên sơn tặc đang cưỡi ngựa từ trên sườn núi lao xuống, đang lao về phía họ.
Mặc Tử U cảm thấy rùng mình, nàng đã quá chủ quan rồi. Nàng không nghĩ rằng chúng còn có thể chuẩn bị ngựa. Kiếp trước, nàng căn bản không dám ra khỏi thùng xe, vì vậy nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc tình hình đám sơn tặc thế nào.
Chỉ thấy ba tên sơn tặc dẫn đầu vung móc sắt chín móng quăng về phía xe của Mặc Tử U. Móc sắt chín móng chắc chắn nắm chặt vào phía sau của thùng xe, ba tên sơn tặc kia cùng hét lên một tiếng và dùng sức kéo, cuối cùng cả vách sau của xe ngựa bị kéo ra.
Gió lạnh bất ngờ ập vào trong xe, nhũ mẫu không ngừng thét lên, Mặc Tử U vừa kéo bà ta về phía cửa xe vừa nói, “Ném hết mọi thứ trong xe ra ngoài!”
Dứt lời, nàng đá một cái hòm lớn được làm bằng mây tre ra ngoài, cái hòm rơi đến trước ngựa của một tên sơn tặc, con ngựa bất ngờ bị vấp ngã, làm cho tên sơn tặc kia ngã văng ra ngoài.
“Đó là hòm của nô tì mà, tiền của nô tì đều ở trong đó ——” Nhũ mẫu đau lòng kêu.
“Bà muốn tiền hay muốn mạng!” Mặc Tử U lạnh lùng nói, đồng thời lại đá vài đồ trong xe ra ngoài.
Cuối cùng, mạng sống quan trọng hơn. Nhũ mẫu khẽ nghiến răng, cũng học theo Mặc Tử U, dùng chân đá những gì có thể vứt trong xe ra ngoài. Trên mặt tuyết mà xe lăn qua, đồ đạc rơi lung tung đầy mặt đất.
Những tên sơn kia tặc gặp phải trở ngại, tốc độ truy đuổi liền chậm lại. Một tên trong số đó tức giận muốn bắn tên, song lại bị đồng bọn vung tay phá hoại, “Ngươi không thấy tiểu nương tử đó đẹp thế sao! Nếu làm nàng ta bị thương thì sao!”
Cả đám sơn tặc cùng nhìn chăm chú, thì thấy một trong hai người nữ tử trong xe có làn da trắng như tuyết, nhan sắc tuyệt trần, mắt bọn chúng sáng ngời lên. Vừa cười lớn gọi, “Tiểu nương tử ơi, đợi ta với.” Vừa giục ngựa đuổi theo, tên trong tay cũng không bắn nữa, chỉ sợ làm tổn thương Mặc Tử U.
Nói cho cùng thì xe ngựa vẫn không bằng tốc độ của một người cưỡi ngựa. Trông thấy lại sắp bị bắt kịp, ánh mắt nhũ mẫu lóe lên, lặng lẽ đưa hai tay ra phía sau lưng Mặc Tử U, chuẩn bị để đẩy.
Bà ta thầm nghĩ, vật trong xe cũng đã ném hết rồi, mà những tên sơn tặc kia vẫn đuổi theo chiếc xe hỏng này không tha chắc là vì Mặc Tử U. Chỉ cần bọn hắn bắt được Mặc Tử U, có lẽ sẽ không còn truy đuổi nữa!
Ai mà ngờ, trong lúc hai tay bà ta đẩy tới, Mặc Tử U đột nhiên tránh ra. Bà ta nhất thời không kìm hãm được lực đẩy, xe ngựa lại quẹo quá mạnh, cả người bà ta trượt luôn ra ngoài, sắp ngã ra khỏi xe.
Bà ta hồn phi phách tán kêu lớn, khi bà ta tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết, tay bà ta lại được một người nắm chặt. Bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, hơi cảm động ngẩng lên nhìn Mặc Tử U đang một tay nắm lấy tay mình, một tay nắm chặt vào vách xe, vội vàng cầu xin, “Tiểu thư, mau kéo ta vào với!”
Bà ta hiện tại nửa người đã treo bên ngoài xe, sắp ngã xuống do chiếc xe ngựa xóc nảy mạnh, hoàn toàn nhờ Mặc Tử U nắm chặt tay mình để chống đỡ.
Tuy nhiên, Mặc Tử U lại im lặng nhìn bà ta, không hề động đậy.
Nhũ mẫu trợn tròn mắt, nghi hoặc nhìn khuôn mặt trắng như tuyết trước mắt trong cơn gió lạnh, “Tiểu, tiểu thư?”
“Muốn đẩy ta xuống để bà được cứu ư?” Cơn gió lạnh thổi bay những sợi tóc mai rối bời trên trán Mặc Tử U, cảm xúc trong mắt nàng có chút kỳ lạ, “Nhũ mẫu à, bà đúng thật là chẳng thay đổi tí nào, vẫn có thể dễ dàng quay lưng với chủ như vậy.”
“Tiểu thư, người, người đang nói gì vậy, nô tì không có nghĩ làm vậy đâu –” Lòng nhũ mẫu lạnh lẽo, nụ cười có hơi gượng gạo.
Mặc Tử U không tranh luận với bà ta, chỉ nói, “Ta có chuyện cuối cùng hỏi bà đây.”
“Chuyện, chuyện gì?” Nhũ mẫu chú ý đến hai từ “cuối cùng” trong lời của Mặc Tử U, không kìm được toàn thân bắt đầu run lên.
“Tại sao lại hạ độc mẫu thân ta? Một trăm lượng bạc là đủ để khiến bà phản bội mẫu thân ta sao?” Đôi mắt đen như mực của Mặc Tử U sâu không thấy đáy, “Năm xưa ở biên thành Tây Nam, trượng phu bà mới qua đời, con trưởng tuổi còn nhỏ, con út còn ở trong tã, mẫu thân ta thấy bà đáng thương, thu nhận bà làm nhũ mẫu cho ta, thậm chí còn không yêu cầu bà ký khế ước bán thân, thế mà bà lại pha thuốc độc vào bát canh gà đó để báo đáp bà ấy?”
“Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Nhũ mẫu kinh hãi.
“Bởi vì ta đã tận mắt chứng kiến.” Trên khuôn mặt Mặc Tử U lộ ra nét căm hận.
Nàng trọng sinh vào ngày thứ bảy sau khi mới chào đời, Mặc gia Kim Lăng đã phái một ma ma đến.
Hôm đó, sau khi nhũ mẫu vừa cho Mặc Tử U bú xong, ma ma kia đã lén lút đẩy cửa vào rồi đóng lại. Mặc Tử U nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, nhìn thấy ma ma đó đưa cho nhũ mẫu ngân phiếu một trăm lượng và một gói thuốc độc nhỏ, kêu nhũ mẫu hạ độc gϊếŧ chết mẫu thân nàng, Đoàn thị.
Khi ma ma kia đi, bà ta đã cúi xuống nhìn Mặc Tử U trên chiếc giường nhỏ một cái, bĩu môi nói, “Cũng là một đứa trẻ không may mắn mà thôi.”
Mặc Tử U nhìn thấy, trên má trái của ma ma đó có một nốt ruồi to. Nàng nhận ra bà ta, đó là Vương ma ma, thị tì của vợ kế của đại bá phụ Mộ Việt Thanh, Phong phu nhân.