Linh Châu Truyện 2

Chương 5

“Hắn chắc hẳn, chắc hẳn là sợ hãi, nên mới bỏ chạy.”

Tên tóc vàng trừng mắt nhìn anh ta đầy tức giận:

“Thế mà mày lại la hét ầm ĩ, hù dọa tao làm gì!”

Tên tóc xanh rụt rè cúi đầu:

“Anh Đao, em thực sự sợ.”

“Em chỉ muốn, muốn hù dọa anh một chút, để anh quay về...“

Lá gan không lớn, mà tâm địa lại không nhỏ.

Nhưng bây giờ, ai cũng không thể quay lại được nữa.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ áp giải mấy tên kia, nhanh chóng đi về phía lối vào chợ ma.

Trên con đường hoang vắng, âm u, đột nhiên xuất hiện một nghĩa trang.

Mộ lớn nhất ở giữa được xây bằng những tảng đá vụn, trên bia mộ màu xám khắc hai chữ “Chợ Ma”.

Xung quanh rải rác những nấm mồ lớn nhỏ khác nhau.

Trước mỗi nấm mồ đều dựng một bia mộ với những hình dạng khác nhau, mà trên mỗi nấm mồ đều có một người đang ngồi.

“Bán đồ vật bị nguyền rủa”, “Dầu mỡ xác người thượng hạng”, “Nước mắt quỷ”...

Những chữ viết trên bia mộ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Tôi dẫn mấy tên tóc vàng thẳng đến trung tâm chợ ma.

Bên cạnh ngôi mộ đá, có một nấm mồ nhỏ.

Bia mộ trước nấm mồ đó có màu hồng.

Trên đó, bằng chữ thảo rồng bay phượng múa, khắc bốn chữ lớn: "Thế quỷ trả nguyện”.

Đây chính là sạp hàng của tôi và Tống Phỉ Phỉ ở chợ ma, giúp cho những hồn ma hoàn thành những chấp niệm và nguyện vọng còn dang dở.

Mắt mấy tên tóc vàng đều tròn xoe.

Tên tóc xanh nấp sau lưng hắn, thò một nửa cái đầu ra, run rẩy hỏi:

“Nữ hiệp, các cô đang chơi Cosplay à?”

“Cảnh tượng này, thật đáng sợ...”

Chợ ma an toàn hơn đường âm nhiều, ít nhất không có nguy cơ bị lạc.

Tôi lười nói chuyện với bọn họ, vẫy tay đuổi người:

“Được rồi được rồi, đừng làm phiền tôi làm ăn.”

“Các anh tự đi chơi đi, hai tiếng sau quay lại đây tìm chúng tôi, tôi sẽ đưa các anh về thành phố.”

Tên tóc vàng có vẻ hơi sợ, muốn nói thêm gì đó, nhưng bị tên tóc xanh kéo tay áo lôi đi.

Thằng này, còn khá biết điều.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ dựng hai chiếc ghế xếp, bắt đầu bày hàng.

Không lâu sau, trước mộ bia xuất hiện một cô gái trẻ.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, có thể thấy được khi còn sống là một cô gái khá xinh đẹp.

Cô ta nhìn chằm chằm vào mộ bia, một lúc lâu mới khàn giọng lên tiếng:

"Các cô... có thể giúp tôi gϊếŧ vài người không?"

Tôi có chút ngạc nhiên: "Em gái, gϊếŧ người là phạm pháp."

Ma nữ rất không hiểu: "Các cô đến chợ ma buôn bán mà còn sợ vi phạm pháp luật sao?"

Tôi vỗ ngực, vô cùng chính khí: "Tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân."

Ma nữ tên thật là Trương Hiểu Hiểu, đã chết hai năm.

Lúc chết, cô ta là sinh viên của một trường cao đẳng tài chính.

Gia đình cô ta không khá giả, cha mất từ nhỏ, chỉ có một người mẹ già nuôi cô và anh trai.

Ngay cả tiền học đại học cũng là vay mượn họ hàng bạn bè.

Nhìn thấy các bạn cùng phòng ăn ngon mặc đẹp, trang điểm sành điệu, Trương Hiểu Hiểu vô cùng ngưỡng mộ.