Để không cho bạn bè biết mình nghèo khó, Trương Hiểu Hiểu bắt đầu tiếp xúc với việc vay nợ lãi suất cao.
Số tiền cô ta nợ ngày càng nhiều, bọn xã hội đen cho vay ép cô bán thân để lấy tiền.
Cô ta thực sự không thể chấp nhận, cuối cùng trong sợ hãi và tuyệt vọng đã chọn cách tự tử.
"Tôi rất muốn báo thù, nhưng tôi không thể đến dương gian."
"Bọn xã hội đen đều đáng chết, các cô giúp tôi báo thù, tôi có thể trả bất kỳ giá nào!"
Này có phần khoác lác.
Cô ta tự tử.
Người tự tử không được luân hồi, không thể đầu thai.
Linh hồn của bọn họ yếu ớt, cũng không thể đến dương gian báo thù.
Chỉ có thể ngày đêm lang thang trong u minh, không thấy ánh mặt trời.
Dù sao đi nữa, tôi là đạo sĩ chứ không phải sát thủ.
Câu chuyện của Trương Hiểu Hiểu tuy đáng thương, nhưng tôi không thể vì cô ta mà đi gϊếŧ người.
Thấy tôi không chịu đồng ý, Trương Hiểu Hiểu la lối khóc lóc với tôi và Tống Phỉ Phỉ.
“Tôi không quan tâm!”
“Tôi muốn báo thù, các cô nhất định phải giúp tôi!”
Con ma nữ này chết thảm, lại chẳng có thần thông gì.
Tôi đánh vài cái, e rằng sẽ đánh cho cô ta hồn bay phách tán.
Cuối cùng, Trương Hiểu Hiểu lại vừa khóc vừa lăn lộn ở sạp hàng của chúng tôi.
Cả đêm hôm đó không những không làm ăn được gì, mà quần áo còn bị xé rách.
Đợi đến khi mấy người tóc vàng quay lại theo hẹn, mặt mày tôi đen sì kéo bọn họ nhanh chóng rời khỏi chợ ma.
Mấy người tóc vàng, tóc xanh cứ quay đầu nhìn lại con ma nữ.
Tóc xanh tò mò hỏi: “Nữ hiệp, cô bé kia là bạn của cô à?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Là bà cố của mày đấy!”
Tóc xanh không nói gì, chỉ cúi đầu, trong lòng hình như đang giấu cái gì đó.
Mấy người tóc vàng cũng đều cầm một cái túi căng phồng.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Giao dịch ở chợ ma phải trao đổi bằng vật phẩm.
Nếu không mang theo đồ mà chủ sạp ưng ý, cũng có thể dùng tiền để mua.
Mà ở chợ ma, chỉ nhận vàng.
Mấy người tóc vàng, xem ra đã mua được đồ ở chợ ma.
Chỉ không biết, là bọn họ có gì, hay là có vàng...
Thời gian gấp rút, tôi cùng đám tóc vàng vội vã lên đường.
Tống Phỉ Phỉ nắm lấy tay tôi, nhíu mày: “Tớ cứ cảm thấy, con ma nữ đó có gì đó không bình thường.”
Tôi gật đầu, trong lòng cũng có một cảm giác kỳ lạ.
Con ma nữ đó, có nét gì đó quen thuộc.
Nhưng tôi nhớ mãi không ra, đã gặp cô ta ở đâu.
Mọi chuyện tối nay, đều có chút quỷ dị.
Đi ra khỏi con đường âm u, đám tóc vàng sợ tôi hỏi gì đó, liền chạy vụt đi.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ khiêng bao lớn bao nhỏ đến bên xe, Tống Phỉ Phỉ chất đồ vào cốp sau, vẻ mặt không vui:
“Đều tại con ma nữ đó, hôm nay lại không buôn bán được gì, haiz.”
Chúng tôi đến chợ ma bày bán cả tháng trời, một đơn hàng cũng không kiếm được.
Kiếm tiền thật khó...
Tôi nằm dài trên ghế, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.