Xuyên Vào Đại Lục Thú Nhân, Ta Nhặt Được Sơn Quân!

Chương 17: Nghỉ đông

Hứa Sương Từ nhờ ba tháng ăn uống đầy đủ và cùng Tình chạy nhảy trong rừng, sức khỏe đã hồi phục hẳn. Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy, cửa hang vẫn đóng kín, bên trong ngọn lửa bập bùng.

Cảm giác lông mềm ấm áp áp sát vào da thịt khiến Sương Từ không khỏi mỉm cười. "Tình..." Câụ chìm tay vào bộ lông dày của Tình, cảm nhận cơ bắp dưới lòng bàn tay. Ừm, cảm giác này sao lại giống y hệt người đẹp trong giấc mơ của cậu thế này.

Tình cúi đầu nhìn xuống. Á thú nhân đã không còn nguy hiểm nữa, gương mặt ửng hồng, đôi mắt sáng ngời. Hắn liếc nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình. Trên bộ lông trắng muốt, vết sẹo đỏ do dây leo gây ra vô cùng chói mắt.

Tình nhìn chằm chằm, rồi dùng bàn chân to bản của mình kẹp lấy cổ tay Sương Từ, đưa lên cao.

"Này!Mèo lớn…!" Sương Từ tròn mắt kinh ngạc. "Đừng... đừng liếʍ. Ngứa quá..." Chàng vừa cười vừa vùng vẫy, cố gắng chui vào lòng Tình.

Tình thu chân lại, bàn chân to lớn phủ kín lưng Sương Từ. Ánh mắt hắn lạnh lùng. Hắn nhất định sẽ khiến hai con sói kia phải trả giá.

Sáng nay, Tình ôm Sương Từ vào lòng, cho cậu ăn sáng ngay trên giường. Ăn no uống đủ, Hứa Sương Từ lại bị mèo lớn đè dưới bụng.

Mùa đông dài đằng đẵng, Tình hiếm khi thân mật như vậy, Sương Từ vui vẻ nằm trong hang, vuốt ve bộ lông của hắn. Cậu không dám quá mức, vừa chạm vào bàn chân to lớn kia là lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt của á thú nhân sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Tình dùng bàn chân to đè lên đầu Sương Từ, ấn cậu sâu hơn vào bộ lông mềm mại. Cái đuôi dài quấn quanh mắt cá chân của á thú nhân như một sợi dây xích.

Tình nghĩ, từ nay hắn sẽ mang theo người này đi bất cứ đâu. Á thú nhân quá yếu đuối, không chịu được lạnh, cũng không thể bị thương. Nếu hắn không quay về kịp, e rằng đã phải đào huyệt chôn người rồi. Nghĩ đến khả năng đó, lòng hắn không khỏi đau nhói.

Hứa Sương Từ nằm mãi cũng chán, nhẹ nhàng vuốt ve ngực Tình.Cậu hỏi: "Hai con sói kia thế nào rồi?"

"Chạy mất rồi."

Á thú nhân ngẩng đầu lên, ngực không còn áp sát vào bộ lông của Tình nữa.

Tình bất lực, đè người lại.

"Ưʍ..." Bị bất ngờ chôn vào bộ lông ấm áp, Sương Từ nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cậu lại hỏi: "Ta nghe nói hai con sói kia cũng biết nói."

Tình đáp: "Đều biết nói."

Hứa Sương Từ cọ cọ cằm vào bộ lông mềm mại, đôi mắt tròn xoe ,ngạc nhiên: "Ở nơi này, động vật đều có thể giao tiếp với nhau sao?" Giữa các loài không có rào cản ngôn ngữ sao?

Tình đáp nhẹ: "Ừm."

Sương Từ lo lắng: "Chúng đã mang đi nhiều thức ăn như thế, số còn lại có đủ để chúng ta qua mùa đông không?"

Tình liếʍ lên trán cậu.

"Sẽ không đói."

Nghĩa là hắn sẽ không để mình đói.

Sương Từ từng chứng kiến số lượng con mồi mà Tình săn được mỗi ngày, không thể nói là nhiều. Hai con sói đã mang đi gần một phần ba số thức ăn đó.

Cậu nhíu mày, lo lắng.

"Nếu không đủ thì sao?"

"Ngươi ăn không nhiều."

"Ta ăn phần thừa của ngươi cũng sống được, nhưng ngươi thì có vẻ không đủ..."

Trong hang ấm áp, nồi thịt hầm sôi sùng sục. Trên chiếc giường làm từ cỏ khô và da thú, con hổ bạc khổng lồ nằm nghiêng, bảo vệ chàng á thú nhân bên trong. Một tấm da thú màu vàng bao phủ lên cơ thể của con hổ. Nếu không để ý kỹ, người ta sẽ không thể nhìn thấy cậu thanh niên tóc đen đang được bao bọc trong vòng tay của con hổ.

Tiếng củi cháy lách tách, mang đến cảm giác bình yên.

Tình đáp lại từng câu hỏi của Sương Từ, giọng nói dần trở nên trầm ấm, êm dịu.

Tình khẽ chạm mũi vào trán của á thú nhân.

Nhìn thú nhân đang vùi đầu vào bộ lông của mình, hắn không khỏi liếʍ láp khuôn mặt trắng trẻo hở ra. Cảm giác mềm mại, êm ái ấy còn hơn cả miếng thịt ngon nhất mà hắn từng thưởng thức.

Trước khi qua mùa đông, Tình sẽ không rời khỏi hang. Còn hai con sói kia, hắn sẽ tìm cách xử lý chúng.