Xuyên Vào Đại Lục Thú Nhân, Ta Nhặt Được Sơn Quân!

Chương 16. Mèo lớn! Là cậu về rồi phải không

Hứa Sương Từ chạy về, trực tiếp dùng gáo múc than cỏ cây đang bốc lửa. Cậu giẫm lên khúc gỗ leo lên, rồi mạnh tay hất tro ra ngoài.

“Đại ca! Lửa, lửa! Lông của anh cháy rồi!”

Tro vừa lăn một vòng đã tắt.

Hắn nhe răng đe dọa từ trong hang: “Tao khuyên mày nghe lời, nếu không khi cửa hang bị đào ra, bọn tao sẽ xé mày ra ăn!”

Hứa Sương Từ siết chặt tay cầm gáo.

Cậu lại chạy về, không quan tâm lửa đã tắt hay chưa, liên tục múc những mảnh gỗ còn nóng bỏng ném xuống dưới. Còn có cả những que củi đang cháy.

Có thể cản được một lúc là tốt rồi.

Không còn cách nào khác, đào được một nửa thì Tai Xám đã rút lui.

Tai Xám liên tục hắt xì hai cái, lông bị cháy cong lại: “Đại ca…”

Cụt Đuôi đã quyết tâm.

“Làm nhanh lên.”

Trong hang, củi lửa lặng lẽ tắt, tro cỏ cây chưa cháy hết cũng đã ném hết.

Hai con sói hợp tác, cửa hang bên ngoài ầm ầm sụp đổ.

Hứa Sương Từ nắm chặt cây gậy, khi sói xông vào thì cậu đập mạnh xuống.

“Gào!”

“Im miệng!” Đáy mắt của Cụt đuôi lóe lên sự tàn nhẫn, há miệng cắn vào tay Hứa Sương Từ.

Hứa Sương Từ đổi sang dùng dao đá chém loạn trên không trung.

“Đại ca!”

“Chuyển đồ!”

Trong đêm tối, Hứa Sương Từ bị đè xuống đất, cũng nhìn rõ con sói khổng lồ đè lên người mình.

Đúng vậy, giống như Tình, là con sói xám lớn gấp đôi những con sói cậu từng thấy.

Hứa Sương Từ không phải là đối thủ của những kẻ thú nhân săn mồi dày dạn kinh nghiệm này.

Dưới sức mạnh của sói xám, cậu không thể vùng vẫy. Chỉ nghe thấy một con sói trong hang lục soát một vòng, rồi quay lại.

“Đại ca, không có nhiều.”

“Tìm! Chắc chắn ở gần đây.”

Cụt Đuôi đã đặt móng vuốt lên cổ Hứa Sương Từ: “Nói mau , ở đâu ?”

“Không hiểu.” Hứa Sương Từ dùng tiếng phổ thông đáp lại.

“Đại ca!”

Cụt đuôi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đại ca cái gì, em không thể tự dùng mũi mà tìm à!"

"Thôi, em qua đây đè hắn xuống!"

Hai con sói di chuyển rất nhanh, sau khi tìm thấy hang động gần đó có giấu thức ăn, mỗi con sói đều mang theo chiến lợi phẩm trên lưng.

Hứa Sương Từ bị trói ở cửa hang, đúng ngay hướng gió thổi vào.

Cả người cậu lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, môi tái nhợt. Trên người cứ nổi da gà từng đợt từng đợt.

Cậu vừa mới đối phó với sói, quần áo bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.

Bây giờ không có lửa, trong cái lạnh cực độ này cậu chẳng khác gì đang ở trong hầm băng.

Ý thức của Hứa Sương Từ cũng dần mờ đi.

Cậu sắp bị hạ thân nhiệt rồi.

"Đại ca, á thú nhân?" Tai Xám do dự.

Cụt đuôi: "Em muốn?"

Tai Xám: "Em..."

"Gầm——"

"Chạy đi!!!!" Một tiếng hét lớn, hai con sói chạy bán sống bán chết.

Tình lập tức đuổi theo, khi thấy họ không mang theo Hứa Sương Từ, hắn không chút do dự quay đầu lại.

Tình lao vào hang đã bị đào sẵn, đuôi hắn quất nhanh trong sự lo lắng.

"Hứa Sương Từ!"

Hứa Sương Từ cảm thấy như càng lúc càng nóng. Trong cơn mê man, cậu cố gắng cởi bỏ quần áo.

Bỗng nhiên, một lớp lông mềm mại như chiếc chăn ôm lấy cậu.

Hứa Sương Từ khó chịu rêи ɾỉ, khóe mắt chảy ra những giọt nước ấm.

“Nóng quá…”

Tình thả lỏng những dây leo trên người cậu, dùng miệng kéo cậu trở lại giường cỏ khô kia.

Hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo ướt đẫm mồ hôi của Hứa Sương Từ, động tác vội vàng đến mức làm rách cả quần áo.

Chăn được đắp lên, hắn cuộn Hứa Sương Từ lại dưới bụng.

"Không thể chết." Tình siết chặt cậu.

Nhiệt độ trên bụng mèo lớn vừa phải, Hứa Sương Từ lúc nóng lúc lạnh không biết bao lâu. Sau một hồi lăn lộn, khi cậu hơi tỉnh lại, bên miệng lại có nước ấm được đưa tới.

Cậu mấp máy môi, nuốt vội rồi lại rúc vào lớp lông ấm áp.

Lông mượt mà, mềm mại và dẻo dai.

Hứa Sương Từ mơ màng mở mắt, dường như thấy một chàng trai tóc dài, thân hình cường tráng đang đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Mơ sao?

Tình thêm củi vào đống lửa, rồi trở lại hình thú, kéo Hứa Sương Từ lại cuộn vào bụng.

Lông bụng mềm mại, như lò sưởi liên tục tỏa nhiệt.

Hứa Sương Từ dựa vào suốt nửa đêm, dần dần mở mắt.

Trong hang, lửa cháy rực rỡ, Hứa Sương Từ cựa mình dưới móng vuốt mèo lớn, cọ vào lông trên ngực hắn rồi ngẩng đầu lên.

"Mèo lớn."

“Cậu đã trở về rồi à.” Giọng cậu yếu ớt, nghe như không còn chút sức lực.

Tình liếʍ mặt Hứa Sương Từ, trong mắt đầy tia máu.

“Không thể chết.”

“Sẽ không chết đâu.” Hứa Sương Từ cong đôi môi nhợt nhạt, cười nhẹ.

*

“Đại ca đại ca! Hắn không đuổi theo nữa, không cần chạy nữa.” Tai Xám nằm bẹp xuống đất, mệt đến mức thè lưỡi thở hổn hển.

“Đứng dậy, chạy!” Cụt đuôi vung chân sau đá hắn ta một cái.

“Nhưng hổ không có…”

“Em đoán xem nếu hắn biết chúng ta bắt nạt bạn đời của hắn, hắn sẽ làm gì?” Vậy còn tệ hơn cả việc cướp thức ăn.

“Đại, đại ca… em đói.”

“Mày muốn làm anh tức chết phải không!”

“Nhưng thật sự rất đói…”

Cụt Đuôi đã hét lên: “Vừa chạy vừa ăn!!!”