Chỉ trong chớp mắt, giáo quan Onizuka đã trở thành nhân vật nổi tiếng mới của trường cảnh sát.
Miyazaki Ren còn làm thêm một cái loa đặt bên cạnh lá cờ, phát đi phát lại khẩu hiệu.
"Gió xuân thổi, trống trận vang, lớp Onizuka Hachizo chẳng sợ bất kỳ ai."
"Bạn có thể tin tưởng Onizuka Hachizo mãi mãi!"
"Onizuka Hachizo! Thầy là thần của chúng em!"
Vừa ngông cuồng vừa ngớ ngẩn, dễ nhớ lại còn dễ gây nghiện, kết hợp với lá cờ bên cạnh càng thêm phần ấn tượng.
Các đồng nghiệp lần lượt tiến lại gần trêu chọc Onizuka Hachizo: "Không ngờ đấy, giáo quan Onizuka lại được học sinh yêu mến và ngưỡng mộ đến vậy."
Ngay cả Cảnh sát trưởng cũng khen một câu: "Năm nay Onizuka rất được hoan nghênh nhỉ."
Giáo quan Onizuka hoàn toàn ở trong trạng thái đơ toàn tập, mặt đỏ bừng, máy móc chào hỏi các đồng nghiệp đến xem náo nhiệt, giảng dạy hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông được chào đón nồng nhiệt như vậy.
Nhìn thấy ông như vậy, Miyazaki Ren hả hê trong lòng, ai bảo ông phạt tôi đi dọn dẹp cái nhà tắm bẩn thỉu đó chứ!
"Hahaha, đúng là Miyazaki, nhìn cái bản mặt của lão Oni xem, giống hệt khoai lang tím ấy, cười chết mất." Matsuda Jinpei cười đến mức sắp ngã ra đất, may mà Hagiwara Kenji nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu ta lại.
Miyazaki Ren giả bộ nghiêm mặt nói: "Matsuda à, cậu đang nói gì vậy, tớ rất ngưỡng mộ giáo quan Onizuka đấy."
"Miyazaki, giả bộ nữa là lố đấy." Hagiwara Kenji bóc mẽ, "Nhưng không ngờ Hiro cũng tinh quái như vậy, lại đồng ý để cậu làm chuyện này."
Morofushi Hiromitsu che miệng cười trộm: "Tớ có làm gì đâu, tất cả đều là công lao của Miyazaki mà."
Furuya Rei ở bên cạnh thì há hốc mồm rồi lại ngậm lại, trong lòng âm thầm gào thét, thật ra cậu thấy rất ngầu, thậm chí còn có chút sướиɠ, nhưng những người bạn khác đều cho rằng đây là trò đùa dai, chỉ có cậu là muốn được như vậy, quả nhiên điểm xấu hổ và điểm sướиɠ của mỗi người đều khác nhau.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Vừa mới nhắc đến Onizuka Hachizo, giáo quan Onizuka đã thoát khỏi đám đồng nghiệp, đi về phía mấy người họ.
Chết rồi, giáo quan Onizuka/lão Oni đến rồi, lại sắp bị mắng rồi, mấy người không khỏi có chút căng thẳng.
Ai ngờ…
"Không ngờ lần này mấy đứa lại làm tốt đấy chứ! Nhất là Miyazaki, không uổng công luyện tập." Nói rồi giáo quan Onizuka còn vỗ vai Miyazaki Ren để khích lệ, lúc này khuôn mặt luôn nghiêm túc lại tràn đầy nụ cười, miệng sắp toe đến mang tai rồi.
Mấy người ngơ ngác, hả? Cái này…
Onizuka Hachizo nói xong lại đi tuần tra các lớp khác, sau đó giả vờ như vô tình đi đến bên cạnh tấm băng rôn, làm ra vẻ uống nước.
"Giáo quan Onizuka, cho bọn em chụp ảnh chung được không ạ?"
"Hóa ra giáo quan Onizuka lại đẹp trai như vậy, lúc trước em không nhận ra đấy."
"Quả nhiên là giáo quan Onizuka, ngầu quá đi!"
Quả nhiên có không ít người xúm lại, ríu rít khen ngợi, còn có không ít người muốn chụp ảnh chung.
Onizuka Hachizo ngẩng cao đầu, ra vẻ dè dặt gật đầu: "Ừm, được thôi, nhưng mỗi người chỉ được chụp một lần."
"Không ngờ giáo quan Onizuka trông thì dữ dằn mà lại dịu dàng như vậy~" Các nữ sinh được cho phép chụp ảnh chung vui sướиɠ reo hò.
Onizuka Hachizo tạo dáng và biểu cảm giống hệt trên lá cờ, khuôn mặt chữ điền cố gắng thể hiện vẻ nghiêm nghị, nhưng cái vẻ đắc ý và hưởng thụ đó, mấy người bọn họ đứng cách xa tám trăm mét cũng có thể cảm nhận được.
Miyazaki Ren và những người khác không nhịn được nữa, đáng ghét, không ngờ lão Oni lại là loại người như vậy!
Chỉ có Furuya Rei là nhìn Onizuka Hachizo với ánh mắt ngưỡng mộ và khao khát, muốn được như vậy quá...