"Tại sao nhất định phải là phụ nữ, đàn ông không được sao?"
Các cô gái tham gia buổi gặp gỡ: "..." Cậu thích đàn ông thì đến buổi liên hoan với con gái làm gì?
Vì muốn giữ hình tượng, họ chỉ đành hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén, sau đó lại nở nụ cười đáng yêu hỏi: "Vậy Miyazaki thích kiểu phụ nữ hay đàn ông như thế nào?"
"Tôi thích chị gái bác sĩ tóc dài màu vàng, lớn tuổi hơn tôi."
"Phì... Miyazaki hài hước thật đấy."
"Tại sao tớ nói thì là đáng ghét, Miyazaki nói lại là hài hước?" Matsuda Jinpei vừa mới bị đánh khó hiểu quay sang hỏi bạn thân từ bé của mình.
Hagiwara Kenji đẩy gọng kính không tồn tại của mình, "Có lẽ là do ngoại hình đấy."
"Ý cậu là cái tên Miyazaki đó đẹp trai hơn tớ á?!"
"Ừm, Jinpei à, nếu không phải do ngoại hình thì cậu nên xem lại cách ăn nói của mình đi."
"Xem ra đúng là do ngoại hình rồi." Kiên quyết không thừa nhận mình nói chuyện còn kém hơn Miyazaki, Matsuda Jinpei đổ hết lỗi cho ngoại hình. Đàn ông con trai không so đo chuyện này!
"Miyazaki, Matsuda, tôi thật lòng khuyên hai cậu nên lên mạng tìm hiểu cách giao tiếp sao cho thân thiện trước khi mở miệng đi." Bị trêu chọc hai lần liên tiếp, Furuya Rei tức giận, cho Miyazaki Ren một trận rồi mới thành khẩn đề nghị.
"Được rồi." Miyazaki nói xong liền lấy điện thoại ra tìm kiếm. Matsuda cũng tò mò ghé đầu vào xem.
Một lúc sau, hai người ngẩng đầu lên. Miyazaki vẻ mặt tự tin, còn Matsuda thì khó tả.
"Khụ khụ." Miyazaki hắng giọng, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình. Matsuda như đã đoán trước được cậu định nói gì, vội vàng lấy tay che mặt.
"Về phần mẫu người lý tưởng của Furuya Rei là gì, Renren cũng rất tò mò. Hôm nay Renren sẽ thay mặt mọi người nói về mẫu người lý tưởng của Furuya Rei. Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò về mẫu người lý tưởng của Furuya Rei đúng không? Mẫu người lý tưởng của Furuya Rei là... Được rồi, trên đây là những gì Renren đã tổng hợp được về mẫu người lý tưởng của Furuya Rei."
Morofushi & Furuya & Hagiwara: "..." Mắt chấm hỏi jpg.
Đầu óc toàn Renren với mẫu người lý tưởng của Furuya Rei, từ bao giờ mà cái tên Miyazaki này lại học được cái kiểu nói nhảm nhí này vậy?
Các cô gái: "Hahahaha, Miyazaki thật hài hước, có người yêu như vậy chắc hẳn rất vui vẻ."
Matsuda Jinpei: "??? Hài hước chỗ nào? Tôi chỉ thấy đau khổ thôi!"
Miyazaki Ren nở nụ cười hài lòng, "Xem ra mấy cái lời văn mẫu trên mạng cũng khá hữu dụng đấy chứ."
Nghe thấy vậy, mấy người kia vội vàng giật lấy điện thoại của cậu, "Xin cậu đấy, đừng học nữa, nó chẳng có tác dụng gì đâu! Thật đấy!"
Cứu mạng, Miyazaki vốn đã rất KY rồi, sau khi bị đầu độc bởi internet thì bọn họ còn sống nổi không hả trời?
Tuy nhiên, Miyazaki Ren cũng có chút hữu ích, ít nhất thì không khí giữa các nam sinh và nữ sinh đã bớt gượng gạo hơn.
"Reng reng reng—" Chuông cửa vang lên, lại có khách bước vào. Không biết vì sao mà cả sảnh đường bỗng chốc im bặt. Ai nấy đều đỏ mặt, ánh mắt si mê nhìn một người.
Đó là một chàng trai trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc đen dài ngang hông mượt mà óng ả như màn đêm, đôi mắt phượng hẹp dài, vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở, nhưng lại không thể nhầm lẫn giới tính của anh ta. Anh ta có khí chất lạnh lùng, may là nốt ruồi son ở sống mũi đã trung hòa đi phần nào, khiến anh ta trông bớt lạnh lùng hơn.
Giống như một công tử bước ra từ trong tranh cổ, toàn thân toát lên vẻ cao quý, thánh thiện, có lẽ quang nguyên thị trong truyền thuyết cũng chỉ được như vậy.
"Khoa trương quá rồi đấy, người này thật sự là con người giống chúng ta sao?" Câu nói của Matsuda Jinpei tuy là thốt lên kinh ngạc, nhưng càng giống như đang khen ngợi hơn.
"Dù đẹp trai đến mấy cũng không phải thần tiên, chẳng phải cũng đến đây ăn thịt nướng sao?" Miyazaki Ren vẫn là Miyazaki Ren đó, cho dù đối mặt với mỹ nam như vậy cũng có thế bình tĩnh "buông lời cay nghiệt".
Vừa dứt lời, các cô gái vừa khen cậu hài hước liền đồng loạt trừng mắt nhìn cậu: "Miyazaki, không biết nói thì đừng nói."
"Hahaha, cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi đấy, Miyazaki." Cùng với tiếng cười của Matsuda Jinpei, sảnh đường yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt, mọi người xôn xao bàn tán.