Nhìn thấy thứ trên tay cậu ta, tên cướp vừa rồi còn hung hăng ngạo mạn, trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, mặt mày xám xịt.
Vụ cướp ngân hàng đặc biệt nghiêm trọng chính thức kết thúc!
“Em Matsuda, em Hagiwara, hai em có muốn sau khi tốt nghiệp gia nhập đội gỡ bom của chúng tôi không?”, đội trưởng đội gỡ bom đến để gỡ bom, không ngờ lại gặp được hai hạt giống tốt như vậy, lập tức tiến lên mời chào.
Matsuda Jinpei vốn dĩ đã rất hứng thú với bom không chút do dự đồng ý ngay. “Xin hãy cho phép em được gia nhập!”
Còn Hagiwara Kenji thì có chút do dự. “Cảm ơn anh đã ưu ái, cho em suy nghĩ thêm được không ạ?”
“Tất nhiên là được rồi!” Không mời được cả hai, đội trưởng đội gỡ bom tuy có chút tiếc nuối, nhưng mời được một người cũng đã là một món hời, lúc rời đi còn vui vẻ ngân nga.
Sau khi lập biên bản, Hagiwara Kenji gọi Date Wataru lại. “Lớp trưởng, đợi chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu về bố của cậu.”
“Bố tớ?”
“Phải, năm đó tớ cũng ở trong cửa hàng tiện lợi đó. Có lẽ lúc đó cậu chỉ chú ý đến chú ấy, nên không để ý đến mấy người đàn ông xuất hiện sau đó. Đó là đồng bọn của tên cướp. Lúc đó, chắc chắn chú ấy đã nhận ra, nên mới hành động như vậy.”
Nghe vậy, Date Wataru bỗng chốc rối bời, chẳng lẽ bố cậu đã nhận ra nên mới không phản kháng sao?
Hagiwara Kenji nói tiếp: “Chú ấy cũng là vì muốn bảo vệ con tin, dù sao lúc đó không chỉ có phụ nữ mang thai mà còn có cả trẻ nhỏ. Hơn nữa, cảnh sát cũng đến rất nhanh, chắc là do chú ấy đã bí mật báo án. Lúc đó chú ấy đang cố gắng câu giờ. Chú ấy quỳ xuống không phải vì hèn nhát, mà là vì muốn thực hiện công lý, bảo vệ người dân.”
Nói xong, cậu ta còn giơ tay, đấm nhẹ vào ngực Date Wataru.
Nút thắt trong lòng nhiều năm được cởi bỏ, Date Wataru bỗng chốc nghẹn ngào. Trở về trường học, cậu liền gọi điện cho bố. Lúc này, cậu đang học theo dáng vẻ của bố, ngậm một que tăm, nghe thấy giọng nói vui mừng của bố ở đầu dây bên kia, hốc mắt cậu không tự chủ được mà đỏ hoe.
Kết quả, cảm xúc vừa mới dâng trào, lại nhìn thấy mấy cái bóng lấp ló ở góc tường, nỗi buồn trong lòng cậu tan biến trong tích tắc, nắm đấm lại cứng lại rồi.
Cúp điện thoại, cậu siết chặt nắm đấm, bước tới.
Cùng một địa điểm, cùng một nhóm người, người bị đẩy ra đối mặt với cơn thịnh nộ vẫn là cái đầu rong biển kia.
Matsuda Jinpei còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Miyazaki Ren, mau nói gì đi."
Miyazaki Ren nhìn nhóm đồng đội "đáng tin cậy" của mình, giơ hai tay đầu hàng: "Lớp trưởng, đều là tại bọn họ muốn đến xem náo nhiệt, không liên quan đến tớ."
Ai ngờ, Date Wataru lại cười lớn, ôm chầm lấy từng người: "Cảm ơn các cậu."
Miyazaki Ren khó hiểu: "Sao bọn họ không bị đánh?"
Hagiwara Kenji: “...Miyazaki, lúc này thì đừng có mở miệng phá hỏng bầu không khí."