“Mày dám nói tao ngu, được lắm!”
Bị chế nhạo, tên tóc xoăn đen vô cùng tức giận, định lao vào đánh nhau với tên đầu rong biển. Quả nhiên là lũ say rượu, chẳng biết phân biệt tình hình, tên cướp cầm đầu thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi nào, chúng ta đang làm việc lớn, đánh nhau sau.” Tên say rượu cao tóc dài can ngăn.
Tên tóc xoăn đen và tên đầu rong biển mỗi người “hừ” một tiếng, sau đó đi tịch thu súng và trói đám cướp lại.
“Hai con ma men bọn mày…” Thấy súng bị tịch thu, tên tóc vàng trong nhóm cướp không chịu nổi nữa, định lao lên dạy cho bọn chúng một bài học.
Nhưng hắn ta bị tên cầm đầu ngăn cản, “Lão Tam!”
Tên tóc vàng được gọi là “Lão Tam” tuy không hiểu tại sao đại ca lại ngăn cản mình, nhưng trong số những người này, đại ca là kẻ thông minh nhất, nghe theo hắn ta chắc chắn không sai, vì vậy cũng thôi chống cự.
Tên đầu rong biển và tên tóc xoăn đen trói người rất vụng về, lóng ngóng như người mới tập tành. Điều này khiến tên cướp cầm đầu càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Sau khi trói đám cướp xong, ba tên say rượu còn không quên giục nhân viên ngân hàng, “Nhanh lên!”
Xong xuôi, ba tên này còn lấy máy ảnh chụp lấy liền ra tự sướиɠ: "Nhớ đưa ảnh cho lũ cảnh sát, để cả thế giới biết chúng ta đã làm nên chuyện lớn!"
Vừa trải qua một phen hú vía với nhóm cướp, giờ lại đến lượt ba tên say xỉn, nhóm con tin chỉ biết khóc không ra nước mắt, còn Date Wataru và Furuya Rei thì phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.
“Ê, cái gì đây?”, tên tóc xoăn đen phát hiện ra quả bom bên cạnh đám con tin, tò mò quan sát.
“Đừng đυ.ng vào!”, sợ tên say rượu này vô tình kích hoạt bom, tên cướp cầm đầu vội vàng ngăn cản.
Tên tóc xoăn đen làm như không nghe thấy, thậm chí tên tóc dài nâu cũng tò mò tham gia, bắt đầu nghịch ngợm quả bom, chỉ còn lại tên đầu rong biển canh chừng nhóm con tin.
Tên cướp cầm đầu thông minh nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. “Tiểu Thất, Tiểu Bát, ra tay đi, chúng nó không phải cướp!”
Theo tiếng quát của hắn ta, hai người trong đám con tin bất ngờ đứng dậy, một người là bà mẹ trẻ bị tên cướp đe dọa lúc trước, người còn lại là quản lý ngân hàng định báo cảnh sát.
Không ngờ tới, hai người này lại là đồng bọn của bọn cướp!
Người mẹ trẻ ném phịch đứa trẻ sơ sinh giả xuống đất, từ trong túi đồ lôi ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào tên đầu rong biển. Gần như đồng thời, quản lý ngân hàng cũng lăn một vòng, cướp lấy khẩu súng mà tên tóc đen xoăn tít và tên tóc nâu cao kều đã vứt sang một bên lúc mải mê nghiên cứu quả bom.
"Đoàng!"
Cảnh tượng đẫm máu như dự đoán đã không xảy ra.
Sau tiếng súng nổ, từ nòng súng trên tay quản lý ngân hàng chỉ bắn ra một bông Hồng.
"Mẹ kiếp!" Tên cướp cầm đầu không nhịn được chửi thề một tiếng, không ngờ lại bị ba thằng ranh con lừa bằng súng giả!
Còn khẩu súng trên tay người mẹ trẻ tuy là súng thật, nhưng tiếc là…
Tên đầu rong biển cởi phăng chiếc áo khoác vest bên ngoài, để lộ chiếc áo chống đạn bên trong. “Thật ngại quá.”
Vẻ mặt đắc ý đó của hắn ta chẳng khác nào phản diện trong truyện sau khi vả mặt đối thủ.
Nhân lúc hai người kia còn đang ngỡ ngàng, Furuya Rei và Date Wataru nhanh chóng đứng dậy, khống chế người mẹ trẻ và người quản lý.
Tên đầu rong biển, cũng là Miyazaki Ren, mở toang cửa ngân hàng, cảnh sát ùa vào. Cậu còn không quên quay sang chế nhạo tên cướp cầm đầu, “A lê hấp, thật ngại quá, ván này chúng tôi thắng rồi.”
Tên cướp tức giận trừng mắt nhìn cậu. “Hừ, mày tưởng mày thắng chắc rồi sao? Điều khiển từ xa đã bị bọn tao vứt đi rồi. Giờ bom sắp nổ rồi, chúng mày có đủ thời gian để sơ tán hết tất cả mọi người không? Hahahaha, có chết cũng phải kéo theo lũ này chôn cùng.”
“Bom mà mày nói là cái này sao?”, tên tóc xoăn đen Matsuda Jinpei xách theo một đống linh kiện, bất ngờ xuất hiện.