Cái vẻ vui vẻ đó không phải cố tình làm ra để an ủi anh mà là xuất phát từ tận đáy lòng, cậu đang tận hưởng và vui vẻ.
Anh không khỏi lẩm bẩm: "Có gì mà vui thế..."
"Á, em nhặt được tiền đó, đương nhiên là vui rồi!" Tai Thời Duyệt rất thính, cậu vui sướиɠ như một đứa ngốc: "Vừa nãy ở hành lang em nhặt được năm đồng, từ bé đến giờ em mới nhặt được tiền lần đầu tiên!"
Nghĩ đến cảnh vừa tắt điện thoại, đi ra chưa được mấy bước đã nhặt được năm đồng, Thời Duyệt càng cười vui vẻ hơn.
"Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn là đang ám chỉ em sắp phát tài rồi!" Câu này nói rất chân thành, còn mang theo sự sùng bái.
Lúc này, ánh mắt Thời Duyệt nhìn Phó Du không khác gì nhìn thần tài, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhặt được tiền. Có thể thấy, vừa gặp anh họ Phó, ra khỏi cửa là cậu nhặt được tiền, lại còn là năm đồng! Đây là một điềm lành, cậu sắp thoát khỏi cảnh nghèo khó rồi!
"Anh họ Phó, anh ăn đi, ăn nhiều vào!" Thời Duyệt rất biết ơn anh họ Phó đã mang lại vận may cho cậu, vậy thì chắc chắn cậu phải báo đáp. Vì vậy, cậu đã cầm năm đồng tiền nhặt được ra ngoài phố đồ ăn vặt mua hơn một trăm đồng đồ ăn vặt.
Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh chứa bảy phần vui mừng và ba phần chờ đợi ấy, Phó Du vốn không muốn ăn nhưng như có ma xui quỷ khiến, anh mở miệng cắn một miếng bánh. Vừa vào miệng đã tan, hương thơm thoang thoảng của trứng và sữa lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, ngoài ý muốn là anh có thể chấp nhận được.
Đang định nếm thêm một miếng nữa thì tai anh nghe thấy một giọng hát không lớn nhưng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Tôi ở ven đường, nhặt được năm đồng~~~"
"Khụ khụ khụ..." Phó Du phát ra một tiếng ho sặc trời long đất lở.
Những bài hát nửa đêm gì đó qua giọng hát này thực sự quá trẻ con.
Khoảnh khắc đó, Phó Du nghi ngờ mình không chết vì tự tử mà sẽ chết vì giọng hát đoạt mạng vô hình này.
Sát thương không cao nhưng ảnh hưởng tính mạng thì rất cao.
Rất lâu rất lâu sau này, khi được hỏi về cảnh tượng lần đầu gặp Thời Duyệt, Phó Du luôn giữ im lặng. Làm sao anh có thể nói với mọi người rằng lần đầu gặp mặt, anh đã suýt chết vì giọng hát ma quái của Thời Duyệt được chứ?
Thời Tiểu Duyệt lúc này còn chưa biết bài hát mà cậu vô thức hát ra khi vui vẻ lại hại đến người sẽ trở thành đối tượng của mình trong tương lai, cậu suýt nữa đã gϊếŧ chết chồng mình.
Thấy Phó Du ho dữ dội, cậu chỉ nghĩ anh bị sặc bánh gà nên vội vàng rót một cốc nước, lại đổi luôn cả trà chanh trong tay anh. Cuối cùng, cậu còn không quên vỗ nhẹ vào lưng Phó Du, như một bà mẹ già nhẹ nhàng nói: "Ăn chậm thôi, không ai giành với anh đâu..."
Phó Du đột nhiên bị coi như trẻ con dỗ dành: "..."
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, dưới ánh mắt từ ái của Thời Duyệt, anh nói ra sự thật: "Thực ra, anh ho là vì bị giọng hát của em dọa sợ."
Động tác trên tay Thời Duyệt khựng lại: "..." Vậy là giọng hát của cậu thực sự đã khó nghe đến mức có thể đoạt mạng vô hình rồi sao?
Đứa trẻ rất buồn, đứa trẻ rất đau lòng. Đứa trẻ tội nghiệp hỏi: "Có khó nghe đến vậy không?"
Phó Du nhẹ nhàng ho một tiếng, rất uyển chuyển nói với cậu: "Hay hơn tiếng ếch kêu trong ngày mưa."
Thời Duyệt: "... Ọc ọc?"
Phó Du che miệng ho khẽ như muốn che giấu điều gì đó.