Phạm Tinh Quang ngớ người: "Chưa từng."
"Tớ cũng chưa từng." Thời Duyệt nhún vai.
Điện thoại liền im lặng, một lúc sau, Phạm Tinh Quang ở đầu dây bên kia gào lên: "Tiểu! Long!"
Nhìn vào chiếc điện thoại bị cúp máy, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại lạ vang lên ngay sau đó bên ngoài cửa và giọng nói của trợ lý "Anh Phạm, là tôi...", Thời Duyệt mạnh dạn đoán rằng Tiểu Long chính là tên của trợ lý anh họ Phó.
Một lúc sau, anh trợ lý mặt mày ủ rũ đẩy cửa đi vào, vừa trả điện thoại cho Phó Du vừa xin lỗi. Thừa lúc anh ta lải nhải xin lỗi, Thời Duyệt ra hành lang nghe điện thoại của Phạm Tinh Quang gọi lại.
"Xin lỗi, hại cậu chạy một chuyến công cốc." Phạm Tinh Quang rất ngại ngùng: "Đợi lúc về tớ chắc chắn sẽ mời cậu ăn cơm."
"Được thôi." Thời Duyệt không chút khách sáo mà đồng ý. Lại nhớ đến người anh họ Phó đẹp trai lạ kỳ trong phòng bệnh, cậu không nhịn được hỏi: "Cậu có thể kể cho tứ nghe về anh họ cậu không?"
"Không có gì không thể nói, cậu đợi một chút, tớ đổi chỗ rồi nói chuyện với cậu..."
Phạm Tinh Quang không nói nhiều, chỉ nói từ vài năm trước anh họ hắn đã hơi trầm cảm, gần đây tình trạng tinh thần còn ngày càng tệ hơn. Đây cũng là lý do khiến trợ lý của anh hiểu lầm anh muốn tự sát và ép anh vào bệnh viện.
Phạm Tinh Quang nói, nếu hắn ở đó mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
"Đó là vì các cậu đã có thành kiến cho rằng sớm muộn gì anh ấy cũng nghĩ quẩn." Thời Duyệt nhàn nhạt nói: "Nhưng tớ thấy, anh họ Phó không đến nỗi không trân trọng mạng sống như vậy."
Phạm Tinh Quang im lặng, một lúc sau mới nói: "Có lẽ vậy..."
Thời Duyệt không hỏi thêm gì nữa, thấy anh trợ lý nhỏ bên trong vẫn đang lải nhải xin lỗi, cậu quay người đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước, cậu như nhìn thấy bên cạnh thùng rác có một cục giấy nhỏ màu tím tự phát sáng tự xa đang hấp dẫn cậu...
Anh trợ lý kia thực sự hơi lắm lời, Phó Du khó khăn lắm mới tiễn được người ta đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng người bạn của Phạm Tinh Quang nữa rồi.
Anh hơi lắc đầu, có chút áy náy nghĩ, chắc là tức giận bỏ đi rồi. Cũng phải thôi, người ta đặc biệt chạy đến thăm anh, kết quả đến nơi mới phát hiện ra là nhầm lẫn, nếu là thanh niên nào khác thì cũng phải tức giận thôi. Anh phải nói với Phạm Tinh Quang thay anh xin lỗi người ta một tiếng và trả một ân tình mới được.
Đang nghĩ thì cửa phòng bệnh bị người ta gõ nhẹ, ngay sau đó cửa mở, một gương mặt rạng rỡ nụ cười xuất hiện trước mắt anh.
"Anh họ Phó, em mua được ít đồ ngon này, anh xem!" Thời Duyệt xách mấy túi đồ to nhỏ trên tay, phấn khích đến nỗi gần như chạy đến bên giường bệnh.
Cậu như dâng bảo vật, đưa từng túi đồ đến trước mặt Phó Du, không quên giới thiệu từng thứ một: "Xem này, trà chanh, trà sữa, bánh tay cầm, bánh tráng trứng..."
Giới thiệu gần hết đồ trên tay, cuối cùng Thời Duyệt không quên cảm thán: "Bệnh viện này tốt thật, bên ngoài còn có hẳn hai phố đồ ăn vặt. Sau này nếu em có nhập viện thì cũng phải ở đây, như vậy ngày nào cũng có thể ra ngoài ăn đồ ngon..."
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong phòng bệnh đã sớm bị mùi thơm phức của đồ ăn thay thế, tay trái bị nhét một chiếc bánh gà, tay phải bị nhét một cốc trà chanh, Phó Du ngẩng đầu nhìn Thời Duyệt đang nhắm mắt, vẻ mặt thỏa mãn ăn một cái cánh gà nướng.