Còn chuyện tốt thế này nữa cơ á? Thời Duyệt tỏ vẻ "Chị có đang dỗ trẻ con không thế?"
"Em làm sao thế, chị em có lừa em bao giờ đâu! Nói cho em biết, chúng ta không chỉ được hưởng thụ cuộc sống mà còn được gọi món nữa cơ!" Trần Thư Ngữ hừ một tiếng, để tăng thêm độ tin cậy cho lời mình nói, cô trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: "Xin chào, đây là chương trình Hoan nghênh về nhà."
Trần Thư Ngữ cười tươi như hoa: "Xin chào, tôi là khách mời hôm nay của các anh, tôi muốn gọi món."
Người ở đầu dây bên kia có vẻ như đang cầm bút giấy, một lúc sau anh ta nói: "Xin chào, cô muốn gọi món gì?"
"Gà hầm Hải Nam, còn..." Cô ấy nhìn về phía Thời Duyệt, hỏi: "Còn em, em muốn gọi món gì?"
Mắt Thời Duyệt sáng lên: "Gọi món gì cũng được ạ?"
"Đương nhiên rồi! Chị nói cho em biết, trong đoàn làm phim có hai đầu bếp nấu ăn siêu ngon, món gì cũng nấu được, khách mời nào ăn cũng khen ngon! Chị biết em kén ăn nhưng đồ ăn họ nấu thì em chắc chắn không chê vào đâu được."
Thời Duyệt lập tức nở một nụ cười tươi rói, mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cậu nhún vai như trẻ con, phấn khích nói: "Vậy mình gọi món đắt nhất, gọi món Phật nhảy tường đi."
Lên chương trình này vốn đã không được trả tiền, Thời Duyệt theo phương châm "ăn được đồng nào hay đồng nấy" nên gọi món không hề khách sáo.
Người ở đầu dây bên kia khựng lại một chút, rồi mới trả lời: "Được, được! Phật nhảy tường đúng không? Chúc hai người ăn ngon miệng."
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị cúp. Không hiểu sao Thời Duyệt lại mơ hồ cảm thấy giọng điệu của đối phương có vẻ hơi hả hê. Cậu lắc đầu, chắc là ảo giác thôi.
Cậu nhìn về phía Trần Thư Ngữ rồi nở một nụ cười vô cùng chân thành, biết ơn nói: "Chị ơi, chị tốt bụng quá, lại còn dẫn em đến một chương trình tốt như thế này." Ôi trời, gọi chị ngay tắp lự.
Trần Thư Ngữ xua tay, cười khoái chí: "Không có gì không có gì, em cứ thể hiện tốt, đó là sự đền đáp lớn nhất với chị."
"Được ạ, em sẽ không làm chị thất vọng đâu!"
Bên này, hai chị em đang diễn vở kịch "mẹ hiền con thảo". Bên kia, anh quay phim và tài xế đã nhịn cười đến sắp nội thương rồi. Họ vô cùng mong chờ, sau khi đến phim trường, Thời Duyệt biết được sự thật sẽ có biểu cảm như thế nào.
Rất nhanh, hai người đã đến địa điểm ghi hình của chương trình - đó là chân một ngôi làng miền núi hẻo lánh có núi non hùng vĩ, trong sân có một ngôi nhà gỗ hai tầng. Càng đến gần sân, đường càng khó đi. Cuối cùng, không còn cách nào khác, tài xế đành phải dừng xe khi còn cách đó vài trăm mét, thả hai người và anh quay phim xuống rồi phóng đi mất.
Nhìn ngôi nhà trông khá tươi mát ở đằng xa, Thời Duyệt háo hức muốn thử, vô cùng mong chờ chuyến đi này: "Phật nhảy tường, tiểu gia đến đây! Ha ha ha ha..."
Cùng với tiếng cười sảng khoái vui vẻ đó, Thời Duyệt đặt ba lô của mình lên ngực, lại vác luôn cả vali của chị Trần lên, bước những bước chân hân hoan về phía ngôi nhà gỗ.
Cậu phấn khích lao về phía trước mà không hề nhận ra Trần Thư Ngữ phía sau đang cười toe toét.
Khi đến gần cổng sân, Thời Duyệt dừng bước, đợi Trần Thư Ngữ đi lên rồi mới chậm rãi đi theo sau cô hai bước.
Trần Thư Ngữ cười với cậu một cách khó hiểu rồi gõ cửa. Rất nhanh, một chàng trai đi ra mở cửa, khi nhìn thấy Trần Thư Ngữ thì rất phấn khích, vừa dẫn cô và Thời Duyệt vào trong vừa cười nói: "Chị Thư Ngữ, hóa ra thực sự là chị! Anh Triệu nói khách mời lần này là chị mà em còn không tin..."