Đây là trò chơi đóng giả mà hồi nhỏ cậu chơi với mẹ, do mẹ cậu dạy đó.
Diễn xuất nhập tâm à? Đúng là cách nhanh chóng nhập vai. Đạo diễn Trình mím môi, nói thì dễ nhưng thực sự làm được thì có mấy người. Hơn nữa, phương pháp này có một nhược điểm chí mạng, đó là dễ khiến diễn viên nhập vai quá sâu.
Nhưng nhìn Thời Duyệt vừa diễn xong lại ngay lập tức hồi sinh tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng bởi nhân vật...
Chưa kịp để anh suy nghĩ kỹ thì thấy Trần Thư Ngữ từ phòng trang điểm đi ra, vừa bước nhanh về phía này vừa không quên gọi: "Thời Duyệt, mau đi tẩy trang đi, xong rồi đi với chị, chị đưa em đi tham gia một chương trình."
Thời Duyệt chớp chớp mắt, đầy mong đợi: "Có tiền không ạ?"
Mặc dù chị Trần đã nói trước là trước khi nổi tiếng, có thể sẽ không có thu nhập gì, còn phải làm việc không công. Nhưng Thời Duyệt vẫn thấy mình nên cố gắng một chút, biết đâu lại có tiền thì sao!
"Không! Có! Tiền!" Trần Thư Ngữ nghiến răng nghiến lợi, không những không có tiền mà suýt nữa cô còn phải bỏ thêm tiền vào. May mà trong chương trình có người quen, nếu không thì đúng là lỗ to.
Để lăng xê cho thằng nhóc thối này, cô đúng là hết lòng hết sức.
Vừa nghe nói không có tiền, Thời Duyệt lập tức ỉu xìu: "Ồ..." Không có sức lực, héo hon như hoa thiếu nước. Không có tiền thì không có động lực.
Dáng vẻ đáng thương của cậu nhìn mà thấy thương. Trần Thư Ngữ hừ một tiếng, trừng mắt không vui nhìn đạo diễn Trình vô tội bên cạnh, sau đó nhìn Thời Duyệt: "Đi, chị mời em ăn cơm, tùy em gọi."
Bông hoa héo hắt Thời Tiểu Duyệt lập tức hóa thân thành hướng dương, cười rạng rỡ: "Được ạ!"
Bình thường Thời Duyệt cũng không mấy khi xem chương trình tạp kỹ, và cũng không đuổi theo ngôi sao nào. Người duy nhất mà cậu từng đu là một ca sĩ nhưng đã gần hai năm người đó không ra bài hát mới. Thế nên dần dần, cậu cũng chẳng còn chú ý đến giới giải trí nữa.
Chương trình mà Trần Thư Ngữ muốn đưa cậu tham gia tên là "Hoan nghênh về nhà.", hình như là một chương trình về cuộc sống mới nổi trong hai năm gần đây. Nhưng cụ thể là nội dung gì thì Thời Duyệt cũng không rõ lắm. Đêm muộn, cậu theo Trần Thư Ngữ vừa đi xe vừa đi máy bay, lúc đến khách sạn đã là một giờ sáng, đồng hồ sinh học khiến cậu tắm rửa xong là lăn ra ngủ, đương nhiên không có cơ hội lên Baidu tìm kiếm.
Hôm sau, cậu cùng Trần Thư Ngữ lên xe do đoàn làm phim cử đến sớm. Vừa mới ngồi xuống, Trần Thư Ngữ đã ra hiệu cho cậu chào người quay phim trước mặt. Thời Duyệt lịch sự giơ một tay: "Xin chào, tôi là Thời Duyệt, ngày đầu tiên làm ngôi sao."
Người quay phim: "???"
Trần Thư Ngữ sửa lại cho cậu: "Là ngày thứ tư, em quên mất hợp đồng mà em đã kí với chị bốn ngày trước rồi à."
"Đúng rồi, em quên mất." Thời Duyệt giả vờ ngây thơ, chào người quay phim lần nữa: "Xin chào, tôi là Thời Duyệt, lần đầu tiên tham gia chương trình."
Người quay phim không nhịn được cười trộm, thiện ý nhắc nhở cậu: "Đừng nói với tôi, cậu phải nói với máy quay chứ."
Nhưng Thời Duyệt chỉ cười với anh ta, quay sang hỏi Trần Thư Ngữ: "Chị Trần, chị vẫn chưa nói với em chương trình này là làm gì? Em tham gia chương trình thì phải làm gì?"
"Bình thường em không xem chương trình tạp kỹ à?" Trần Thư Ngữ hỏi ngược lại. Thấy Thời Duyệt lắc đầu không giống như giả vờ, cô đảo mắt rồi cười nói: "Thực ra là một chương trình về cuộc sống ẩm thực, trong đó có một số khách mời cố định. Còn chúng ta là khách mời bay, đến đây để tận hưởng cuộc sống."