Số lượng sầu riêng không ít nhưng đều được cất trong không gian tùy thân nên không sợ hỏng.
Tần Tinh thu hết sầu riêng rồi đi lên phòng sách tầng hai, mở máy tính tìm kiếm phương pháp trồng và nuôi cấy khoai lang. Bất kể có hữu dụng hay không, cô đều sao chép hết vào tài liệu.
Trước khi in, cô lại sao chép toàn bộ nội dung, mở trang web chuyển đổi hết sang chữ phồn thể.
Sáng sớm hôm sau, cô đi mở cửa siêu thị Vị Diện trước, dán tờ giấy lên cửa chính. Chưa kịp có người tới đã nghe thấy tiếng gọi ở bên ngoài cửa siêu thị bên kia, lập tức đi mở cửa.
Đó là đồ cô mua trên mạng trước đó đã tới.
...
"Cắt thành từng miếng, phơi khô, trồng... sản lượng trên một mẫu..." Ông lão đọc từng chữ từng chữ trên tờ giấy, nheo mắt cúi xuống nhìn dòng chữ cuối cùng. Sau khi nhìn rõ, một tay nắm chặt người bên cạnh.
"Lâm lão, sao vậy? Là chúng ta không thể trồng sao?"
"Cho dù không thể trồng cũng không sao, thứ tốt như vậy, chắc chắn có yêu cầu rất cao đối với địa hình. Không trồng được thì chúng ta đi xa hơn một chút để khai khẩn."
"Không phải." Lâm lão nắm tay người bên cạnh lắc đầu: "Không phải không thể trồng, có thể trồng, hơn nữa còn có thể trồng rất tốt. Chỉ là sản lượng trên một mẫu này, ta sợ mình nhìn nhầm."
Nói xong, ông ấy quay đầu vẫy tay: "Ngọc Nương lại đây, từ nhỏ con cũng biết một ít chữ, lại đây xem xem ở đây viết gì."
Ngọc Nương nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của phụ thân, cẩn thận bước tới. Theo sự chỉ dẫn của phụ thân, nàng ấy nhìn vào tờ giấy dán trên tường. Sau khi nhìn rõ, đồng tử chấn động ngay lập tức: "Sản lượng trên một mẫu... ba nghìn cân?!"
"Ba nghìn cân?"
"Ngọc Nương, ngươi nhìn nhầm rồi à?"
"Có thứ gì có thể sản xuất ba nghìn cân trên một mẫu? Nếu có thật, chẳng phải chỉ cần trồng một mẫu là có thể sống ổn định cả năm sao?"
“Quả nhiên là là do Thần tiên đại nhân ban tặng, nếu thật sự có sản lượng như vậy, chẳng phải là... chẳng phải là không còn lo bị chết đói sao?”
"Hương vị khoai lang hôm qua mọi người đều đã nếm thử, ta chưa từng ăn thứ gì ngọt như vậy, Lâm lão và Ngọc Nương…”
Hai người cùng lắc đầu: “Chúng ta cũng chưa từng ăn, đừng nói là chúng ta, cho dù là hoàng tộc hiển quý ở Kinh thành, chắc chắn cũng chưa từng thấy thứ này, đây quả thực là vật của Thần tiên.”
“Hai vị kiến thức uyên thâm cũng chưa từng thấy thứ tốt như vậy, vậy thì e rằng thật sự chưa từng xuất hiện. Thần tiên đại nhân quả là nhân từ, vậy mà lại lấy thứ tốt như vậy ra cho chúng ta.”
"Đem hết sầu riêng cho Thần tiên đại nhân đi, ta thấy Thần tiên đại nhân thích ăn."
"Tôi sẽ dẫn Niếp Niếp đi nhặt thêm một ít đá trắng, Thần tiên đại nhân muốn lấy đá trắng, chắc chắn là có tác dụng." Ngọc Nương kiên định nói.
Đá trắng ai cũng có thể nhặt nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ có hai mẹ con Ngọc Nương luôn có thể thu hoạch được nhiều đá trắng hơn người khác, vì vậy chuyện này chủ yếu do hai người đảm nhiệm.
Lâm lão cẩn thận nhìn nội dung trên tờ giấy, một lúc sau nói: "Trên này viết khoai lang không có yêu cầu quá lớn về đất, chúng ta lập tức đi khai khẩn đất, cố gắng trồng khoai lang càng sớm càng tốt, không thể cứ làm phiền Thần tiên đại nhân mãi."
"Vậy chúng ta đi khai khẩn đất."
"Chúng ta đi hái sầu riêng, hái nhiều sầu riêng về đổi khoai lang."
"Chúng ta vẫn đi hái rau dại."
"Chúng ta lợp nốt mái nhà, lợp xong mái nhà, lại đi chặt cây."
Tổng cộng có ba mươi mấy người, việc cần làm lại vô cùng phức tạp nhưng họ không mệt mỏi chán nản giống như lúc đầu, ngược lại đều tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Cũng vào lúc này, có người ở không xa nhỏ giọng hỏi: "Ta đến đây vất vả không ngừng, để nhanh chóng tìm được nơi dừng chân nên đã để cha nương ở lại trên đường. Giờ muốn ổn định lại, không biết có thể cho ta đi đón người không?"