Tần Tinh cười nhìn bóng lưng cô bé rời đi.
Đợi đến khi tiểu cô nương chạy xa, cô định đứng dậy thì trong tiệm lại có khách đến.
Hôm nay việc kinh doanh tốt hơn mấy ngày trước, khách không nói là nườm nượp nhưng cách một lúc lại có ba bốn khách đến, khách trong tiệm chưa đi thì đã có khách khác đến.
Có khách đến, thậm chí còn ôm một lúc hai ba thùng nước giải khát và rượu.
Thậm chí khách buổi tối cũng nhiều, bận đến nỗi buổi tối Tần Tinh chỉ kịp ăn một ổ bánh mì trong tiệm.
Lượng khách này, cảm giác như khách mấy ngày trước không đến đều dồn hết vào hôm nay, hỏi ra mới biết là trấn trên có nhà nào đó làm tiệc rượu, có rất nhiều khách đến nên mới mang đến cho Tần Tinh không ít lượng khách.
Tính cả doanh số bán hàng của siêu thị vào buổi chiều và buổi tối nhiều hơn hẳn so với mấy ngày trước cộng lại, giống như cô nghĩ trước đó, lợi nhuận mỗi tháng của siêu thị nhỏ này chia đều ra, bảo đảm cuộc sống thực sự không thành vấn đề.
Tuy nhiên, cô trở về không phải để mở siêu thị đàng hoàng, đợi đến khi một vị khách khác rời đi, cô vội vàng đóng cửa cuốn của siêu thị.
Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, đóng cửa!
Đóng kỹ cửa tiệm, cô nhớ đến hàng hóa đã bày vào buổi chiều, lập tức đi đến siêu thị Vị Diện.
Trời đã tối, người xưa không có nhiều hoạt động giải trí vào buổi tối, thời gian này đã sớm nghỉ ngơi. Tuy nhiên khi cô đi đến siêu thị Vị Diện lại thấy có người ngồi trên tảng đá, tay cầm gậy gỗ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa siêu thị.
Tần Tinh xuất hiện, người kia lập tức đứng dậy cúi người: "Thần tiên đại nhân."
"Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Tần Tinh hỏi.
"Thần tiên đại nhân có việc chậm trễ, chúng ta canh giữ cửa thay ngài." Đối phương nói, trong mắt tràn đầy sự chân thành: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không để người ngoài xông vào."
Tần Tinh không giải thích tình hình của siêu thị Vị Diện, cười cảm ơn, lại nói: "Vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả chút nào." Đối phương nói, cười ngây ngô: "Phủ đệ của Thần tiên đại nhân rất đẹp, buổi tối lại cực kỳ sáng sủa, ta có thể nhìn ba ngày ba đêm."
"Ba ngày ba đêm không ngủ không được, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, ta sẽ đóng cửa ngay đây." Tần Tinh đi đến cửa, đưa tay đóng một cánh cửa, nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, ban ngày khoai lang ta mới bày lên các ngươi có nhìn thấy không?"
"Hóa ra nó gọi là khoai lang sao?" Đối phương kích động tiến lên một bước: "Ngon, cực kỳ ngon, mọi người đều ăn rất no, Thần tiên đại nhân, chúng ta có thể trồng khoai lang đó thật sao?"
"Tất nhiên là được." Tần Tinh gật đầu: "Các ngươi cất nó đi, đợi đến khi nó nảy mầm, lại cắt thành từng miếng là có thể trồng. Ngày mai ta sẽ viết một bản hướng dẫn cách trồng khoai lang, các ngươi tìm một người biết chữ xem. Bây giờ trồng thì đến mùa thu là có thể thu hoạch, như vậy đến mùa đông các ngươi không cần lo lắng không có lương thực để ăn."
"Cảm ơn Thần tiên đại nhân!"
Nhìn thấy đối phương lại muốn quỳ xuống, Tần Tinh lập tức khoát tay đóng cửa.
Đóng cửa xong, cô giơ tay vỗ ngực. Nếu không phải vì danh xưng "Thần tiên" dễ dùng hơn so với người thường, chắc chắn cô sẽ không mặc nhiên để những người này gọi mình là "Thần tiên", vừa quỳ lạy vừa dâng đồ, cô thật sự sợ mình sẽ giảm thọ.
Chỉ cần cô không nhìn thấy, có thể coi như chuyện quỳ lạy và dâng đồ không tồn tại.
Dâng đồ gì chứ? Rõ ràng là quà tặng mà!
"Một, hai, ba... hai chín, ba mươi..." Tần Tinh lại đếm lại những quả sầu riêng bày trước mặt, tổng cộng ba mươi quả sầu riêng, xếp thành hình ngọn núi nhỏ. Ngoài “đồ cúng” đã cho trước đó, phần lớn đều là giao dịch với máy bán hàng tự động ngày hôm nay.
Rõ ràng là so với sầu riêng, mọi người vẫn thích ăn khoai lang hơn.
Hoặc là mọi người tin tưởng cô hơn nên mới đồng ý đổi phần lớn sầu riêng thành khoai lang.