Thân Là Kim Chủ, Ta Lại Bị Phản Công

Chương 4: Lương Khâu Anh Nào Từng Bị Người Khác Đè

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rơi xuống chiếc giường lớn kia.

Khắp căn phòng hỗn độn, người trên giường vẫn đang nặng nề ngủ, một bàn tay to có khớp xương rõ ràng khoác bên hông Lương Khâu, ôm anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, làm cho người ngủ say trên giường không tự chủ nhíu mày, ngay cả mắt cũng không mở, tay sờ soạng trên tủ đầu giường vài cái, cầm lấy điện thoại di động.

"Có chuyện gì?!" Bị đánh thức vào sáng sớm, tính tình Lương Khâu luôn không tốt cho lắm, chớ đừng nói chi là bị đánh thức dưới tình huống này.

"Tống Bạc Giản, cậu bây giờ đang ở đâu, cậu không sao chứ, tôi......"

Hai giọng nói đồng thời vang lên trong điện thoại, sau đó, cả hai bên đều lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Triệu Tân Văn còn chưa nói xong thì bị nghẹn ở trong cổ họng, ánh mắt trợn tròn, bộ dáng như gặp quỷ.

Không dám tin cầm di động xuống xác nhận nhiều lần, không sai mà, hắn gọi đúng số điện thoại của Tống Bạc Giản mà.

Cho nên, ai có thể nói cho hắn biết, hiện tại người nghe điện thoại này là ai!

Trong nháy mắt, Triệu Tân Văn xuất hiện ra vô số loại suy đoán trong đầu, hắn tận lực làm cho bản thân thật bình tĩnh, thử thăm dò: "Anh là ai, Tống Bạc Giản đâu?"

Lương Khâu không kiên nhẫn: "Không biết, gọi nhầm số rồi."

Cái gì Tống Bạc Giản, anh chưa từng nghe qua cái tên này.

Nói xong làm bộ muốn cúp điện thoại, đúng lúc này, một cánh tay mang theo cảm giác sức mạnh vòng qua bả vai của anh, cầm lấy điện thoại di động.

Đầu óc Lương Khâu ngừng hoạt động vài giây.

Tống Bạc Giản cầm lại di động của mình: "Là tôi."

"Tống Bạc Giản, cậu không sao chứ, bây giờ cậu đang ở đâu, người vừa mới nghe điện thoại kia là ai?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Triệu Tân Văn liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

"Không có việc gì." Nói xong, Tống Bạc Giản nhìn thoáng qua người bên cạnh: "Một người bạn mới quen."

Triệu Tân Văn: Người mới quen gì mà sáng sớm cầm điện thoại di động của cậu nghe điện thoại chứ.

"Có việc gặp mặt rồi nói." Nói xong Tống Bạc Giản liền cúp điện thoại, vừa quay đầu liền bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.

Thật lâu sau, Lương Khâu nhìn người nọ hỏi: "Cậu tên là Tống Bạc Giản?"

Lương Khâu hơi bình tĩnh lại một chút, ký ức đêm qua giống như cuốn phim nhanh chóng hiện lên trong đầu, khiến anh có chút choáng váng, bây giờ mới phản ứng lại hình như anh còn chưa biết tên của người này.

Tống Bạc Giản ừ một tiếng, xốc chăn đứng dậy mặc quần áo, sắc mặt bình tĩnh.

Ánh mắt Lương Khâu không cẩn thận quét tới trên người hắn, dáng người của người đàn ông rất tốt, có thể nhìn ra bình thường rèn luyện không ít, đường cong cơ bắp vừa vặn, gân xanh trên cánh tay hơi nhô lên, hết thảy đều vừa vặn.

Nhưng tất cả suy nghĩ của Lương Khâu đều đặt ở chỗ khác, ví dụ như vết đỏ trên bờ vai rộng lớn, vết răng ở xương đòn, cùng với một ít dấu hôn, mỗi một dấu vết ái muội đều nhắc nhở anh chuyện đêm qua.

Anh muốn châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Dời ánh mắt đi, kết quả lại quét đến một mảnh hỗn độn trong phòng, từng cục khăn giấy trên mặt đất, quần áo ném lung tung trên sô pha, còn có dây lưng bị vứt sang một bên.

Lương Khâu nghiêng người không biết lấy từ đâu ra một bao thuốc, hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại.

Hơi nhúc nhích một chút, trong nháy mắt nhận ra thân thể không thoải mái, hình như có thứ gì đó chảy ra, cả người Lương Khâu cứng ngắc, trong lòng thầm mắng một câu, lỗ tai nóng lên.

Lương Khâu anh nào từng bị người khác đè?