Tống Bạc Giản đến gần, càng có thể thấy rõ người trước mặt, mỗi một điểm đều vừa chuẩn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Lương Khâu mở mắt, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, một lúc lâu, cười nhạo một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhưng tôi không có hứng thú."
Tống Bạc Giản thì thào lặp lại một lần nữa, sau đó lại gần hơn, đưa tay dò thẳng xuống, cởi bỏ thắt lưng của anh, ánh mắt rơi trên mặt Lương Khâu: "Ông chủ, bây giờ thì sao?"
Thân thể Lương Khâu cứng đờ, không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển theo hướng hiện tại, nhiệt độ đang từng bước tăng cao, hô hấp vững vàng cũng dần dần hỗn loạn.
Anh vẫn ngồi ở đó, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không nhúc nhích, vừa rồi anh nói không có hứng thú là thật, nhưng hiện tại...
Cảm giác bốc nóng trong cơ thể khiến anh bực bội, lại có chút không thích ứng, một lúc lâu, Lương Khâu cuối cùng cũng động đậy, anh kéo đôi tay tác quái kia ra, kéo người dậy, cứng rắn ném một câu: "Đứng lên, qua bên kia."
Sự tình đã phát triển đến trình độ hiện tại, nếu hắn nguyện ý, vậy thì không có gì phải lăn tăn, Lương Khâu anh chưa bao giờ là một người ủy khuất chính mình.
Bóng đêm dần tối, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, toàn bộ cảnh đêm của một tòa thành thị được thu vào đáy mắt, gió ban đêm mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
Mà trong gian phòng lại khô nóng, hoàn toàn tương phản với nó, bên giường, Tống Bạc Giản nâng một chân lên tách hai chân Lương Khâu đang quỳ ra, hắn vươn tay, trong gian phòng yên tĩnh truyền đến một đạo âm thanh kim loại giòn tan, dây lưng tuột ra.
Lương Khâu ngước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn người trước mắt, kẻ thượng vị đã lâu, trong xương luôn có một cỗ cảm giác cướp đoạt, anh đưa tay kéo cổ áo người trước mặt, làm hắn phải cúi đầu, ánh mắt đảo qua môi đối phương, hô hấp phả ra nóng bỏng.
Mưa rền gió dữ, chỉ một nụ hôn, cũng mang theo sức mạnh độc hữu giữa hai người đàn ông.
Lương Khâu một tay đè lên vai người bên dưới, trên đó có một tầng mồ hôi mỏng, không phân biệt được là của ai.
Đôi mắt của Tống Bạc Giản có chút đỏ, hắn bị xuân dược bức ra.
Lúc rảnh rỗi Lương Khâu lóe lên một tia ý nghĩ, vứt bỏ khúc nhạc đệm vừa rồi, người này thật đúng là hoàn toàn hợp khẩu vị của anh.
Khuôn mặt kia vừa nhìn liền hưng phấn, anh thừa nhận mình quả thực thấy sắc nảy ý.
Bên cạnh anh chưa từng có ai, nhưng cũng không phải tiểu bạch cái gì cũng không hiểu, tự nhiên biết giữa đồng tính sẽ xảy ra chuyện gì, suy nghĩ hơi có chút phiêu tán, phải làm sao mới có thể đúng mực, không khiến cho người ta bị thương.
Nháy mắt bị người đè lên, ý nghĩ này đột nhiên dừng lại.
Cả người Lương Khâu cứng đờ, đằng sau khí tức nam tính mạnh mẽ đó là ý tứ cướp đoạt, đồng tử anh phóng đại vài phần: "Cậu làm cái gì!"
Ánh mắt Tống Bạc Giản tối sầm, lực trên tay cũng không giảm nửa phần: "Đương nhiên là muốn ông chủ hài lòng rồi."
Trong nháy mắt, hai người dây dưa không dứt.