Liên Thành vội vàng đỡ cô ta, đây không phải là do cô có tâm hồn thánh mẫu mà là do Lương Văn Phỉ hiện tại thật sự rất quý giá, lỡ như cô ta té trước mặt cô rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó bùn vàng rơi vào quần, không phải shit cũng sẽ biến thành shit*.
“Đừng có làm bộ làm tịch giả vờ tốt bụng, đồ tiện nhân!” Lương Văn Phỉ giơ tay đẩy cô ra, bàn tay còn lại cũng nhân cơ hội giơ lên cao, nhanh chóng lao xuống.
Liên Thành vô cùng phiền chán, giữ chặt cánh tay cô ta lại, “Mới sáng sớm mà chị lại phát điên cái gì. Thẩm Lê Xuyên có kết hôn với chị hay không thì có liên quan cái rắm gì tới tôi. Còn việc mang thai, chẳng phải đã có video chứng minh rồi sao, chị bị mù hay là mắc bệnh đãng trí?”
“Tao không tin.” Lương Văn Phỉ không kiềm chế nổi sự tức giận, “Video đó chắc chắn đã bị động tay động chân vào.”
“Bát nước bẩn này chị cứ hất mãi không chịu ngừng sao?” Liên Thành nhìn thẳng vào Lương Văn Phỉ. “Dựa vào cái tính thích nghi thần nghi quỷ của chị, tôi không tin sau khi trở về từ bệnh viện, chị sẽ không điều tra hành tung của Thẩm Lê Xuyên. Trong nửa năm nay tôi chỉ có gặp anh ta một lần lúc bị kẹt xe, cách nhau hai cái cửa xe, còn ở trước mặt công chúng, tôi dùng suy nghĩ để mang thai à, hay là Thẩm Lê Xuyên chính là bồ công anh thành tinh. Chỉ cần gió thổi qua là hạt giống sẽ rơi lên người tôi?”
“Liên Thành, đủ rồi.” Mẹ Lương nhanh chóng đi đến, dùng tay đẩy mạnh Liên Thành ra, bảo vệ Lương Văn Phỉ ở phía sau: “Phỉ Phỉ có nghi thần nghi quỷ hay không, chỉ cần con lập tức đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, có kết quả thì cái gì cũng sẽ rõ ràng.”
Liên Thành phải lùi về sau liên tiếp mấy bước mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, nhưng trái tim cô lại như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô nhận ra thái độ của mẹ Lương đã thay đổi, trước đó bà dung túng Lương Văn Phỉ, đối với việc cô mang đã bán tín bán nghi. Bây giờ Thẩm Lê Xuyên đột nhiên đổi ý, năm phần nghi ngờ của bà đã trực tiếp tăng lên chín phần.
Liên Thành biết lần này bà sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cơ thể Liên Thành hơi run run, “Mama, con là do mẹ nuôi lớn, tính cách, tư tưởng, nhân phẩm đều là do mẹ tự tay đắp nặn. Mẹ dạy con biết tự trọng tự ái, dạy con làm người phải có tôn nghiêm, mẹ là người hiểu con nhất nhưng hiện tại mẹ không tin con sao?”
Mẹ Lương im lặng.
Sự im lặng của bà không giống như là mềm lòng thương xót, mà càng giống như là một loại ngầm chấp nhận.
Chấp nhận lần này Liên Thành buộc phải làm xét nghiệm máu, chứng minh cô không có quan hệ với Thẩm Lê Xuyên.
Mười ngón tay của Liên Thành cuộn chặt, bấm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt cô lướt qua người mẹ Lương, nhìn về người đàn ông đứng trước cửa phòng ăn.
Lương Triều Túc tựa hồ cũng có ý tán đồng với bà, ánh mắt giao nhau trong không trung, dưới cặp lông mày dày đậm là một đôi mắt sắc bén và sâu thẳm.
Liên Thành chưa từng trông chờ vào việc hắn sẽ đứng về phía cô, nhưng hôm nay cô không còn con đường thứ hai nào khác, dù cho chỉ là một tia hy vọng nhỏ bé thì cô cũng buộc phải bắt lấy.
“Lương Triều Túc.” Giọng cô run run gọi hắn, “Anh đã nói là sẽ tin tôi, lời này còn được tính không?”
Không gian yên lặng mấy giây.
Trái tim Liên Thành như tro tàn.