Sáng hôm sau.
Lúc Liên Thành tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình cô, chỗ ngủ cũng được chuyển từ trên sô pha lên trên giường.
Cửa sổ mở một khe hở nhỏ, mùi rượu trong phòng được bay đi sạch sẽ.
Liên Thành cầm điện thoại, trên màn hình thông báo có một tin nhắn chưa đọc, cô mở khóa màn hình. Là tin nhắn của Bạch Anh, chỉ là một dấu chấm đơn giản.
Có nghĩa là OK.
Liên Thành xóa tin nhắn, sau khi rửa mặt, cô đi xuống lầu đến phòng ăn.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, trong phòng ăn vậy mà lại không có một người nào, rất yên tĩnh.
Cha Lương đi công tác, Lương Triều Túc thường xuyên không dùng bữa sáng ở nhà, chỉ có duy nhất mẹ Lương không thích ăn đồ ăn bên ngoài, nhất định phải ăn ở nhà.
Mà mẹ Lương ở nhà thì Lương Văn Phỉ cũng liền sẽ ở nhà.
Trong khoảng thời gian này, sẽ không thể nào vắng vẻ như vậy.
Liên Thành đi vào phòng bếp tìm dì Vương: “Mama con hôm nay có bận việc gì sao?”
Dì Vương đang nấu canh, nước trong nồi sôi ùng ục, giọng nói của bà mơ hồ, “--------gia có việc, lúc sáng sớm phu nhân, đại thiếu gia và tiểu thư Văn Phỉ đã đi đến rồi.”
Liên Thành không nghe rõ, đến gần hỏi, “Nhà ai có việc?”
Dì Vương đậy nắp nồi lại, giọng nói rõ ràng, “Thẩm gia, hình như còn là việc rất gấp, lúc đó phu nhân thì vội vã, sắc mặt đại thiếu gia thì rất tệ, tiểu thư Văn Phỉ còn khóc nức nở.”
Liên Thành kinh ngạc.
Đã đến bước kết hôn này thì sẽ có rất nhiều việc gấp, chẳng hạn như là ngày không tốt, bát tự không đúng, váy cưới, nhẫn, địa điểm, khách khứa….Thậm chỉ có đôi lúc bất đồng quan điểm dẫn đến cãi vã.
Nhưng khả năng có thể làm cho Lương Văn Phỉ khóc là rất nhỏ.
Trong lòng cô có lên dự cảm không tốt, dạo này cô đã gặp quá nhiều thứ shit chết tiệt rồi, lần này sẽ không phải lại đến nữa đó chứ?
Ý nghĩ vừa mới dâng lên thì từ bên ngoài lại truyền đến tiếng động cơ.
Liên Thành đi ra ngoài, đυ.ng phải Lương Văn Phỉ đang hấp tấp đi vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy cô, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên dữ tợn, bén nhọn.
“Có phải hiện tại mày đang cảm thấy rất đắc ý đúng không?” Cô ta lao lên, đồng thời giơ tay lên cao, “Thẩm Lê Xuyên không muốn kết hôn với tao nữa, mày còn dám nói mày không có mang thai?”
Liên Thành lùi về phía sau để né tránh, cánh tay Lương Văn Phỉ lao trong không trung, tạo ra tiếng xé gió, sức lực quá lớn làm cho cô ta lảo đảo.