Quản gia không đành lòng, khuyên nhủ cô: “Liên Thành, cô ráng nhịn mấy ngày, đừng có chống đối đại thiếu gia, chờ sau khi tiểu thư Văn Phỉ kết hôn, mọi chuyện đã trần ai lạc định thì sẽ không nhắm vào cô nữa.”
Liên Thành hiểu ý tốt của ông, “Chú Tiền, con biết rồi, nhờ chú sắp xếp người lái xe giúp con.”
Nhưng cô không thể chờ được, nếu cô không tìm cách tự cứu mình thì bốn ngày sau, thứ chờ đợi cô chính là cái chết.
………
Liên Thành ngồi trong một quán trà, trong lòng nóng như lửa đốt chờ đợi Bạch Anh.
Bạch Anh đến trễ hơn một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, ngồi xuống rót một ly trà. “Đứa bé trong bụng cậu thực sự không phải là con của Thẩm Lê Xuyên?”
“Làm sao vậy.” Liên Thành phát hiện cô nàng có điểm không đúng, “Chẳng lẽ video đã xử lý kia bị phát hiện rồi sao?”
“Cái đó thì không có.” Bạch Anh tức giận, “Lương Triều Túc đánh tiếng với baba già nhà tớ, kêu tớ chú ý lại hành vi và lời nói, chỉ làm bạn thì hắn không quan tâm nhưng nếu như cấu kết với nhau làm chuyện xấu chọc giận tới hắn thì không được.”
Liên Thành siết chặt chén trà trong tay, “Đứa bé không phải là con của Thẩm Lê Xuyên.”
Còn cái khác, cô nói không nên lời.
Chỉ mới nghi ngờ, còn chưa có chứng cứ xác thực mà Lương Triều Túc đã tạo áp lực lên Bạch gia.
Nếu như bây giờ cô lại nhờ Bạch Anh giúp cô làm gian lận lúc kiểm tra sức khỏe, trong quá trình chỉ cần có một sơ suất nhỏ là sẽ lập tức khiến Lương Triều Túc nghi ngờ, lúc đó cô sẽ hoàn toàn hại chết Bạch Anh.
“Không phải Thẩm Lê Xuyên, vậy tên đó là ai?” Bạch Anh nghi hoặc, “Lương Triều Túc vì em gái của hắn ta, mỗi ngày đều cho người giám sát cậu, về nhà trễ vài phút hắn còn phải hỏi rõ ràng. Cậu ở dưới mí mắt của hắn còn có thể phát sinh quan hệ với ai?”
Trong lòng Liên Thành rối bời, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt, thật sự không biết phải trả lời như nào.
Cô càng trầm mặt, sự nghi ngờ của Bạch Anh càng lớn, đột nhiên trong đầu cô nàng léo lên một ý nghĩ, chợt tỉnh ngộ, “Lương Triều Túc?”
Một tiếng Ầm lớn vang lên.
Vẻ mặt Liên Thành không còn giọt máu.
Nước trà bị cô làm đổ ra đầy sàn.
“Thật sự đúng là hắn ta!” Bạch Anh lập tức xác định, cô nàng tức đến mức muốn sùi bọt mép, “Làm sao hắn ta dám? Sao hắn có thể làm như vậy chứ? Con mẹ nó đồ cầm thú—-”
Giọng của cô nàng không kiềm chế được, đột nhiên trong phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa.
Liên Thành cuống quít giữ chặt Bạch Anh, run tay che miệng cô lại, “Dừng có la lớn, nếu quan hệ của tớ và hắn bị bại lộ, người Lương gia tuyệt đối sẽ không có ai bỏ qua cho tớ.”
Bạch Anh tìm lại về lý trí, lắc lắc cánh tay của Liên Thành, dùng sức nắm chặt: “Chuyện bắt đầu từ khi nào? Còn có ai biết chuyện này không?”
Quan hệ của Liên Thành và Lương Triều Túc là quan hệ cấm kỵ, thế tục sẽ không dung chứa.
Cô đã lo lắng sợ hãi suốt 4 năm, sau khi mang thai cuộc sống hằng ngày càng khó khăn.
Sự sợ hãi không thể đếm được đã sớm tích tựu thành hồng thủy, được lý trí miễn cưỡng ngăn lại, giờ đây vì câu nói không có chút ý kỳ thị nào mà chỉ có sự quan tâm của Bạch Anh làm cho lập tức sụp đổ, khiến nước mắt cô chảy ra tràn lan như nước lũ.