*Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí, chuyện xấu toàn chất thành một đống.
(*Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí (Thành ngữ Trung Quốc): Phước lành sẽ không dễ đến hai lần còn tai họa sẽ nối tiếp nhau.)
Cô không những phải tìm cách ứng phó kiểm tra sức khỏe, xử lý cái thai trong bụng, mà còn phải phòng ngừa bản thân trở thành tiểu tam.
“Em không muốn tôi kết hôn?” Người đàn ông chăm chú nhìn cô, đôi mắt vừa sâu vừa đen, tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu.
Liên Thành không hiểu nổi, hắn muốn tìm ra cái gì cơ chứ?
Hắn có kết hôn hay không thì ý kiến của cô cũng đều không quan trọng.
Chẳng lẽ hắn cũng giống như Lương Văn Phỉ, sợ bị cô quấy rối hôn sự sao?
Liên Thành cẩn thận hỏi: “Anh coi trọng ai?”
Hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, vẫn câu nói cũ: “Đang xem.”
Trong lòng Liên Thành đã hiểu rõ, hắn đây là đang muốn cảnh cáo cô từ trước.
Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều rồi, cô hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, cô so với bất kỳ ai khác càng không muốn có dính dáng đến hắn.
“Vậy chúng ta có phải là----” Liên Thành thử hỏi, “Nên kết thúc?”
“Em muốn kết thúc?” Lương Triều Túc vuốt ve tóc cô, sắc mặt không rõ ý vị.
Liên Thành thấy thái độ của hắn không đúng lắm, kiềm chế lại sự vui sướиɠ trong lòng. “Nếu anh có vợ, tôi tuyệt đối sẽ không làm chướng mắt anh, cũng sẽ không gây chuyện.”
Cuối cùng, cô vẫn giữ một chút đề phòng, không dám nói quá rõ ràng ý tứ của mình.
Lương Triều Túc là người có tính cách mạnh mẽ, lạnh lùng cao ngạo, thích làm người quyết định, hắn ghét nhất là bị người khác bắt bẻ hay là bị ghét bỏ.
Lương Triều Túc lại chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt càng lúc càng khó đoán, gương mặt trở nên âm trầm.
Lưỡi dao treo trên cao, sáng loáng đầy đe dọa.
Liên Thành không còn chút vui vẻ nào, lo lắng thấp thỏm, nhỏ giọng: "Thẻ căn cước của tôi..."
Cô đã hối hận xanh ruột rồi, lẽ ra sau khi kết thúc nụ hôn đó, cô nên lập tức đòi lại giấy tờ ngay.
Giờ đây chậm trễ, chỉ biết sẽ càng khó khăn hơn.
Đúng như dự đoán, khi cô ngước mắt lên nhìn, người đàn ông càng trở nên lạnh lùng hơn, giống như bị bao phủ bởi một lớp băng, nhưng bên trong lại có một ngọn lửa dữ tợn đang vô hình sôi trào.
Liên Thành run rẩy, không dám nhắc lại lần nữa.
Cô sợ rằng khi lớp băng bên ngoài kia bị phá vỡ, ngọn lửa bên trong độ sẽ lập tục thiêu rụi cô ngay trong xe.
Vừa đến bên dưới công ty, cô lập tức chạy xuống xe muốn trốn đi.
"Liên Thành."
Đồng nghiệp của cô xách túi, đuổi theo từ hướng khác, "Không phải hôm nay cô xin nghỉ sao? Sao còn tới đi làm?”
Da đầu Liên Thành tê dại, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau, nhìn thấy xe đã rời đi rồi.
Cũng còn may, Lương Triều Túc không có nghe thấy việc cô xin nghỉ.
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi có chút việc cần xử lý ở gần đây nên tiện thể đi ngang qua.”
“Việc gì mà mới sáng sớm, còn đang giờ cao điểm đã đến đây thế?”
Trái tim đang treo lên của Liên Thành bây giờ mới được thả lỏng.
Lúc cô tiến vào công ty này, cô chưa từng đề cập qua bản thân có quan hệ với người nhà họ Lương. Ngày thường tài xế đưa cô đi làm, cũng là dừng xe ở ngõ nhỏ cách 500m, cô tự đi bộ đến công ty, sợ bị người khác phạt hiện.
Còn may là quan hệ không có bị bại lộ, trên mặt Liên Thành lập tức tươi cười trở lại: “Có hẹn gặp một người bạn ở gần đây.”
_____
Ngày mai hoặc mốt ad sẽ ra nhiều chương hơn để bù cho hai ngày nay nha, spoil xíu là vài chương sau khá là căng thẳng và hấp dẫn đó nha. ( ꈍᴗꈍ)