Trong lòng Liên Thành cười lạnh.
Vừa rồi mới làm cô mất hết thể diện, bị người ta dẫm đạp thành bùn nát.
Khiến cô ở trước mặt Lương Văn Phỉ chỉ có thể quỳ, không thể phản kháng, không được phẫn nộ.
Hiện tại hỏi câu này là để thể hiện lòng thương xót của hắn sao?
Liên Thành không cần phần thương xót này của hắn, hỏi ngược lại: “Bây giờ có thể trả lại thẻ căn cước cho tôi rồi chứ?”
Lòng bàn tay của Lương Triều Túc dán lên mặt cô, ánh mắt hắn di chuyển từ trên mắt xuống môi cô.
Ánh mắt đen tối, sâu thẳm, tràn đầy ý ám chỉ.
Chuyện mà lúc sáng Liên Thành mất công náo loạn một trận để trốn tránh, cuối cùng vẫn không thể nào tránh được.
Nhưng cũng còn may, lúc ở bên ngoài Lương Triều Túc sẽ không quá càn rỡ, cùng lắm là chỉ hôn một cái.
Cô cắn răng tiến lại gần.
Vào khoảng khắc môi chạm môi, Lương Triều Túc lập tức ấn chặt sau gáy cô, dùng tất cả sức lực để ấn.
Nụ hôn gấp gáp, mạnh bạo, cuồng nhiệt.
Thẳng cho đến khi vắt hết sức lực của cô, khiến cô suýt chết vì ngạt thở, nụ hôn này mới chịu kết thúc.
Liên Thành nằm trong lòng ngực rộng lớn của hắn, liều mạng thở dốc, tham lam hít lấy từng ngụm không khí.
Lương Triều Túc cũng thở dốc, vuốt ve tóc cô, vẫn chưa đã thèm: “Thai của Phỉ Phỉ không ổn định, tôi đã một chuyên gia phụ sản khoa để giúp nó an thai, sẵn tiện khám bệnh của em.”
Liên Thành cảm thấy dường như có sét đánh giữa trời quang.
Đôi mắt cô trầm xuống, giọng nói căng thẳng: “Chuyên gia nào? Lại phải làm phẫu thuật sao?”
“Không, chỉ dùng trung y, châm cứu hoặc là uống thuốc.”
Động tác vuốt ve cô của Lương Triều Túc có biên độ lớn hơn một chút, Liên Thành theo bản năng run rẩy như là phản xạ có điều kiện.
“Thật ra thì.” Liên Thành cố gắng cứu vãn tình hình. “Tôi không điều trị cũng khá tốt, tôi vô sinh thì sẽ không có nguy hiểm đối với anh.”
Bàn tay của Lương Triều Túc khựng lại.
Liên Thành cảm nhận được, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của hắn.
Sợ rằng sự chột dạ trong lòng sẽ bị hắn lập tức nhìn ra.
“Không nghĩ đến tương lai sao? Nếu sau này em gả chồng thì phải sao?”
Liên Thành không ngừng suy đoán ý của hắn.
Hắn là đang muốn thử cô?
Hay là có ý định kết thúc đoạn quan hệ cấm kỵ này?
Sự vui sướиɠ trong lòng cô vừa mới ngoi lên chưa được bao lâu, cô liền chợt nhớ đến Lương Triều Túc chưa từng nói lời vô nghĩa, mỗi một chữ hắn nói ra đều sẽ có dụng ý.
Hắn hỏi cô sau này gả chồng.
Vậy nghĩa là ít nhất hắn đang cân nhắc đến hôn sự của cô.
Liên Thành giật mình: “Tôi gả cho ai?”
“Em muốn gả cho ai?” Lương Triều Túc nâng khuôn mặt cô lên. “Sau khi Phỉ Phỉ kết hôn, tiếp theo mẹ chắc chắn sẽ suy xét đến em.”
Liên Thành thật thà hỏi ra nghi hoặc: “Vậy còn anh thì sao?”
Bất luận là về tuổi tác hay là tầm quan trọng thì với tư cách là con cả và là người thừa kế, chuyện hôn sự của Lương Triều Túc vẫn luôn là vấn đề cấp bách, là ưu tiên hàng đầu.
Lương Triều Túc vén tóc cô ra sau tai, con ngươi phản chiếu khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, còn có cả nốt ruồi nhỏ trên mũi, “Đang xem.”
Liên Thành hít sâu một hơi.
Cô quả thực muốn phát điên rồi.
________
Hôm nay là một ngày ad hiếm khi được rảnh, vốn dĩ muốn ra nhiều chương nhưng lại bị bệnh, vậy nên cố lắm chỉ cũng chỉ được có nhiêu đây..·´¯`(>▂